Dưỡng Cổ Giả (Người Nuôi Cổ)

Dưỡng Cổ Giả (Người Nuôi Cổ)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322311

Bình chọn: 10.00/10/231 lượt.

i toàn bộ cút cho ta!” Cô mặt đầy nước mắt rống giận, “Hôm nay các ngươi đều không có cơm ăn!”

Cô quơ lấy cây chổi đánh túi bụi, lùa sư phụ chạy trối chết cùng đám Tỳ Hưu sợ tới mức khóc la, toàn bộ đuổi khỏi phòng.

“…Các ngươi chạy tới ăn ống heo của cô ta làm gì?” bưng lấy mặt, Mạnh Ân cũng muốn khóc, “Không phải ta cũng lấy tiền xu cho các ngươi ăn rồi sao?”

Đám tiểu Tỳ Hưu ô ô vài tiếng, giống như kháng nghị.

“Cái gì?! Một đồng tiền không đủ hương vị?! Làm ơn đi, các ngươi ăn là tiền đó, là tiền thực sang quý a! Rốt cục ta nuôi đám các ngươi có chỗ lợi gì… Cái gì?!! Muốn ăn đồng xu 50 nguyên?! Các ngươi phải nói lý một chút chứ, khẩu vị lớn như vậy, ai mà nuôi nổi các ngươi a ~”

Lần này thật sự đã chọc tức Lưu Phi, cô khóc đến buổi chiều mới mặt sa sầm, quét những mảnh vụn của bé heo bỏ vào bao quăng vào thùng rác trong bếp, sau khi nhịn đói qua hai bữa, cô cuối cùng cũng đi nấu cơm tối.

Lưu Phi nổi giận, đám sinh vật ở sở nghiên cứu đều run rẩy co rúm lại. Chẳng những đám tiểu Tỳ Hưu kia cụp tai tỏ vẻ sám hối, mà ngay cả Mạnh Ân cũng không dám thở lớn.

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, ăn cơm thực không chút tư vị, Mạnh Ân còn hy vọng Lưu Phi cứ dứt khoát đánh hắn một trận cho rồi.

“…Ta đền lại cho ngươi một con heo đất vừa lớn vừa đẹp được không?” Hắn dè dặt hỏi, “Đương nhiên, cũng đền lại số tiền xu kia cho ngươi…”

“Không cần.” Lưu Phi giọng điệu rất lạnh mạc, “Mất rồi thì thôi.”

“…Bằng không, ngươi đánh ta hả giận đi?”

Lưu Phi nhìn sư phụ một cái, thở dài. “Là ta không đúng, ta không nên nóng nảy như vậy… Cũng không phải sư phụ làm vỡ.”

Cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Ta… Ta không có thơ ấu chân chính. Tất cả thơ ấu đều là đọc từ trong sách… khi còn bé ta có đọc được từ một quyển truyện, những đứa bé đều có một con heo đất, khi muốn có cái gì sẽ đập vỡ heo đất…”

Kỳ thật, đây là một loại khát khao ngu xuẩn. Những đứa trẻ khác đều có tuổi thơ, khiến cô rất hâm mộ. Cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ mà sống, chưa bao giờ dám mở miệng đòi hỏi thứ gì. Cho nên, khi cô trở thành thực tập sinh của “Đêm Hè”, có một chút tiền trợ cấp, cô cái gì cũng tiếc không dám mua, bèn mua một con heo đất để giành.

Đây là thứ đầu tiên mà cô có được, một vật của chính mình. Đây cũng là một chút bồi thường đối với thời thơ ấu mờ nhạt của mình.

Thật sự là vừa buồn cười lại ngây thơ, đúng không? Vỡ rồi cũng tốt, hai tháng nữa cô đã mười sáu tuổi rồi, thế nào còn trẻ con như vậy…

“Đừng lo. Vỡ rồi thì coi như xong.” Cô cố nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, “Chỉ là một con héo đất mà thôi…”

Yên lặng qua bữa tối, lúc rửa chén, cô thoáng nhìn số mảnh nhỏ trong thùng rác… Nước mắt lại không nghe lời rơi xuống.

Mình khóc cái gì? Có gì mà khóc? Khi nào thì mình trở nên yếu ớt như vậy rồi? Mình sớm nên biết, mình sẽ không có được cái gì… Như vậy cũng tốt, mình cũng sẽ không mất đi cái gì.

Nhưng cô vẫn mang theo nước mắt đi vào giấc ngủ.

Bởi vì cô ngủ sớm, cho nên không biết Mạnh Ân cau mày nhìn bao mảnh nhỏ trong thùng rác kia thật lâu thật lâu. Cuối cùng, hắn từ trong thùng rác lôi bao mảnh vụn kia ra.

***

Ngày hôm sau, Lưu Phi tinh thần uể oải rời giường, mí mắt sưng đỏ. Cô ủ rũ đi xuống lầu, Mạnh Ân đang ngồi cạnh bàn ăn đọc báo, mấy con mèo nhỏ… Ách, tiểu Tỳ Hưu lấy lòng cọ cọ cô, hết thảy đều không có gì bất đồng với những buổi sáng bình thường.

Cô mở tủ lạnh ra… dụi dụi mắt, trợn trừng nhìn Bé heo không hề sứt mẻ nằm trong tủ lạnh.

Không thể tin được lấy ra, quả nhiên đúng là Bé heo của cô… thực cẩn thận thực nhìn kỹ mới nhìn ra được, Bé heo có những vết nứt vô cùng nhỏ.

“… Sư phụ.”

Mạnh Ân ánh mắt mơ hồ nhìn qua, “Ai nha, lâu lắm rồi ta không có phục hồi đồ sứ. Phục hồi không tốt lắm còn chưa tính… tạm chấp nhận đi.”

Lúc này Lưu Phi mới để ý, hai mắt Mạnh Ân, nổi đầy tơ máu do thức đêm. Cô lúng ta lúng túng, “…Vì sao…”

Hắn có chút lúng túng khụ một tiếng, vờ như không có việc gì. “Bởi vì đó là Bé heo quan trọng với ngươi a. Ngươi đã kêu ta một tiếng sư phụ, thì đã như con gái của ta. Thay con mình sửa món đồ yêu thích là việc nên làm thôi…”

Lưu Phi cúi đầu, ôm Bé heo. Không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Mình thật không giỏi biết cách an ủi người. Mạnh Ân hơi thương tâm nghĩ. “Kỳ thật… Ngươi không cần cứng rắn chống đỡ như vậy. Ngươi mới mấy tuổi đầu? Cho dù có trẻ con một chút cũng bình thường, bởi vì ngươi vốn chính là một đứa nhỏ a…”

Tiêu, vốn muốn an ủi cô bé, kết quả hại cô khóc. Điều này làm cho Mạnh Ân có hơi luống cuống tay chân. Người khác làm như thế nào nhỉ? Aizz aizz…

Đúng rồi, lúc con gái nhỏ nhà Diệp sư phụ khóc, hắn hình như là làm như vầy…

Hắn kéo Lưu Phi qua, ôm cô ngồi lên đầu gối, có hơi vụng về nói, “Ngoan nha, không khóc nha, xùy xùy…” vừa xoa tóc cô.

Lưu Phi ôm bé heo, nước mắt lại càng rơi mãnh liệt. Có lẽ… cô vẫn khát vọng được như vậy. Có người sẽ ôm cô, sẽ ở lúc cô thương tâm hoặc thống khổ mà an ủi cô.

“Ta không phải đứa bé… Ta không phải đứa bé…” Cô thì thào, lại khóc không thành tiếng chui vào lòng Mạnh Ân liều mạng khóc.

Phụ nữ a, mặc kệ là lớn hay nhỏ, tất cả đều nó


Teya Salat