
ỹ hôm nay em đã gật đầu”.
Nói xong, Trình Nghi Bắc dòm đồng hồ: “Tớ chợt nhớ có chút việc cần giải quyết. Nhờ Hựu Địch chở Tây Thuần về. Phiền cậu nhé”.
“Không có gì”.
Tây Thuần nhìn Trình Nghi Bắc, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, cô mỉm cười với anh, sau đó bước vào xe.
Vương Hựu Địch lái xe cực nhanh, tựa như đang giải tỏa hết thảy khó chịu trong lòng: “Đứa nhỏ là của cậu ta?”.
Tây Thuần vừa định trả lời, anh đã gắt gỏng: “Đừng trả lời”.
Tây Thuần ngậm miệng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Hựu Địch đưa cô đến một gian phòng, xung quanh rất ít người, vừa ngồi
xuống đã mỉa mai: “Khó trách cỡ nào cũng không chịu bỏ đứa bé, hóa ra
đang kề bên kẻ có thực lực như vậy. Em thông minh đến thế, hiển nhiên
sẽ không buông tha cơ hội này”.
Tây Thuần chẳng tức giận, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Chuyện của chúng ta không hề liên quan đến người ngoài”.
“Phải không? Không liên quan sao? Thế sao em lại tích cực chạy lên giường cậu ta?”.
Tây Thuần cười rộ lên: “Nếu không phải thì sao? Anh nghĩ vì cái gì?”
Vương Hựu Địch thả khói thuốc: “Lẽ nào em đang trả thù anh?”.
Tây Thuần dở khóc dở cười: “Anh vẫn luôn tự phụ như thế, cho rằng cả thế
giới đều vây quanh anh. Em nói rồi, từ đó đến giờ giữa chúng ta không hề liên quan đến bất kỳ ai. Đây là vấn đề của em và anh”.
“Anh không thấy bất cứ vấn đề gì giữa hai chúng ta, tất cả chỉ là cái cớ để
em rời đi. Anh cưng chìu em, em muốn gì anh đều cố gắng hết sức dâng tận tay. Chỉ cần em thích, dù ở nước ngoài xa xôi anh đều sai người tìm về
bằng được cho em. Anh còn sai sao? Tây Thuần, em có lương tâm không?
Không có, tim em căn bản là rét buốt”.
“Đúng vậy, em thích gì anh đều sẵn lòng cho em, đơn giản những thứ đó anh có
thể dễ dàng có được. Anh cưng chìu em, chăm sóc em như vật cưng. Anh cho cô gái hết thảy đồ chơi cô ấy thích, chẳng qua anh muốn giữ cô ấy bên
mình, để mọi sinh hoạt của cô ấy phụ thuộc vào anh. Hiện tại anh vẫn
chưa tìm được vật cưng nào có thể thay thế cô ấy nên anh chưa nỡ vứt cô
ấy”. Cô giương mắt nhìn anh, con người ngày càng ảm đạm: “Cho đến bây
giờ, giữa chúng ta vẫn không cân bằng. Anh cho em mọi thứ, muốn em phải
báo đáp lại. Khi anh muốn gặp, em nhất định phải có mặt trước mắt anh.
Khi anh muốn nghe giọng em, em phải cùng anh nói chuyện phiếm. Mặc kệ em thích không, chỉ cần em làm là được. Bởi vì cả thế giới đều biết anh
tốt với em, nếu em không đáp trả thì đó là không hiểu chuyện, không biết tốt xấu”.
Vương Hựu Địch cười lạnh: “Lời nào cũng vô nghĩa”.
Tây Thuần không để ý: “Trước giờ, địa vị của chúng ta không hề ngang nhau.
Ngoài em, anh cho rằng bản thân có thêm nhiều hồng nhan tri kỷ cũng
chẳng sao, đó là hiển nhiên. Mà em, không được có bạn khác phái, bởi em
chỉ được dốc lòng với mình anh. Anh cho em sự cưng chìu, như thể đó là
ban ân lớn cho em. Anh đã từng tôn trọng em chưa? Đã đứng trên lập
trường của em mà suy nghĩ chưa?”
Vương Hựu Địch choáng váng, nhưng Tây Thuần vẫn chưa có ý định dừng lại:
“Trải qua sự kiện đó, anh vẫn thấy chẳng sao. Bởi anh nghĩ, chỉ cần nói
vài lời hay trước mặt em, em sẽ ngoan ngoãn coi như chưa từng có gì xảy
ra. Tiếp tục làm vật cưng của anh. Dẫu sao, có thể nghe được lời ngon
ngọt của anh, đối với người như em, đó hẳn là ban ân, chứ không phải nên ngồi đó oán trách”.
“Em cho rằng mọi thứ chỉ là trào phúng sao?”
“Thực tế là vậy. Bởi các anh có tiền, có tiền tất là địa vị của các anh cao
hơn người khác. Thế nên các anh đùa bỡn với tình cảm, qua lại với nhiều
cô gái, tất cả là lẽ dĩ nhiên. Các anh dễ dàng phản bội, không nên gọi
là phản bội, gọi là trò chơi tình ái, các anh không cho phép bất kỳ ai
cự tuyệt mình. Các anh chia người ta thành năm bảy loại, mà các anh là
loại người đứng đầu. Em trong mắt các anh, chỉ đơn giản là một trò chơi. Anh tốt với em, mang thứ em yêu thích đến lấy lòng em. Khiến toàn bộ
thế giới cho rằng anh yêu chìu với em, cho rằng em là kẻ không biết tốt
xấu. Bởi vì bọn anh là người bậc trên, dù chỉ phất phất tay, đã coi đó
như là cho người khác mặt mũi.
Vương Hựu Địch ném cái ly xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn, lẻ loi lấp lánh.
“Anh không suy nghĩ cho em sao, thế Trình Nghi Bắc suy nghĩ cho em sao? Đừng có quên, Trình Nghi Bắc cùng loại người với bọn anh”. Anh cười lạnh:
“Cậu ta ngay cả bạn gái tám năm chỉ trong chớp mắt còn bỏ rơi được, em
cảm thấy hứng thú cậu ta dành cho em kéo dài bao lâu? Em đang đi vào vết xe đổ của Đỗ Trạch Vân đó”.
“Cám ơn anh quan tâm. Em với Trình Nghi Bắc, bọn em mãi mãi không xa rời. Vậy nên em sẽ không có ngày như Đỗ Trạch Vân”.
“Đúng là đàn bà vô tri, anh chờ đến ngày em gọi trời – trời không thấu, gọi
đất – đất không dung. Em rồi phải trả giá lớn vì ngày hôm nay”.
“Em chưa bao giờ hối hận với quyết định của bản thân”.
“Tự giải quyết cho tốt đi”.
Tây Thuần đứng lên, thản nhiên nói: “Anh vẫn chưa hiểu, thật ra em muốn gì”.
Vương Hựu Địch đối xử tốt với cô, cô biết tất, thậm chí còn khắc ghi trong lòng.
Mọi người đều bảo trước Tây Thuần, chẳng có ai cũng chẳng có cô gái nào
được đối xử như vậy.