Insane
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 7.5.00/10/268 lượt.

ũng có lúc thất bại, hóa ra anh luôn tự cho mình là đúng. Mọi thứ đều do mình, luôn cho rằng cô mãi mãi luôn đứng đó chờ anh, đến khi xoay người lại mới biết, cô đã không còn ở đó. Bối rối

cũng vô dụng. Bởi lẽ đã đánh mất, rời đi đâu còn nữa, mất rồi.

Anh điên cuồng chuốc say bản thân, không rõ tại sao.

Không nhớ đã uống bao nhiêu, Vương Hựu Địch lảo đảo qua chỗ Trình Nghi Bắc, nâng ly rượu: “Người anh em, mời cậu một ly”.

Trình Nghi Bắc giơ ly rượu đã cạn sạch lên.

Ba người khác đồng loạt thở phào một hơi, đến Vương Hựu Địch cũng tỏ thái độ, bọn họ còn lo cái gì.

Vương Hựu Địch bóp chặt tim: “Cậu sẽ tốt với cô ấy phải không?”

Mặt Trình Nghi Bắc cong lên một nụ cười: “Nhất định”.

Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Trình Nghi Bắc uống say, Lý Thiệu Nham tốt bụng đưa họ về, Lý Thiệu Nham sớm

đã thèm nhỏ dãi chiếc Ferrari của Trình Nghi Bắc, dại gì bỏ qua cơ hội

cưỡi nó chứ. Vì thế vô cùng thỏa mãn ngồi vào ghế lái, đảo mắt nhìn mặt

hai vị phía sau.

Phẩm chất uống rượu của Trình Nghi Bắc rất tốt, uống rượu nhưng không làm

bừa hay la hét ồn ào, chỉ ngoan ngoãn ngủ vùi. Dựa đầu vào đùi cô, trông rất đáng yêu. Tây Thuần nhìn bộ dạng vô hại của anh, trông như đứa trẻ, nghĩ vậy rồi cười rộ lên.

Lý Thiệu Nham thầm mắng trong lòng, quả là tai họa, rõ ràng không phải

xinh đẹp khuynh thành, nhưng cười tươi như vậy thật đúng là mê hoặc

người ta mà.

Nhưng cũng không bỏ qua tinh thần bát quái: “Mà này, hai người quyến rũ nhau thế nào vậy?”

Dứt lời mới thấy hình như mình dùng từ hơi ngộ…

Tây Thuần nhìn lên Lý Thiệu Nham: “Anh muốn em trả lời anh thế nào?”

“Trả lời thật lòng”.

Tây Thuần suy nghĩ một lát: “Đúng là phải nói ra sự thật nhỉ. Nhưng mà xin

lỗi nha, sự thật đó là… em không định kể cho anh biết”. Nét mặt còn thể

hiện sự nuối tiếc.

Ở chung với Trình Nghi Bắc lâu ngày, cũng nhiễm luôn cách nói chuyện của anh.

Từ lâu Lý Thiệu Nham đã nghe nói Trình Nghi Bắc có một chỗ an nhàn thoải

mái bên ngoài, nhưng không nghĩ là chỗ này. Vì thế anh nhiệt tình dìu

Trình Nghi Bắc lên, muốn khám phá từng ngóc ngách. Tây Thuần mặc anh

nhiệt tình, tốt thôi, mình đỡ tốn công.

Vào đến nhà, Lý Thiệu Nham phát huy tinh thần chuyên nghiệp của mình, đánh

giá từng phòng một. Phòng tắm bàn chải đánh răng, tất tần tật đều đầy

đủ, xem ra hai người này đã ở chung từ lâu rồi. Đáng tiếc anh chẳng biết gì, đúng là uổng phí tinh thần bát quái của anh.

Lý Thiệu Nham đạt được âm mưu mới chậm rãi rời đi, còn không quên mượn Tây Thuần chiếc Ferrari để về nhà, lấy cớ anh không lái xe đến, giờ này hẳn không đón xe được. Tây Thuần vốn định nói ra đến cổng Vân Nguyệt, chỗ

đó có nhiều số điện thoại gọi taxi, xong lại thôi, người này làm gì mà

không xe để về.

Lý Thiệu Nham vừa đi, Tây Thuần liền vỗ vỗ mặt Trình Nghi Bắc: “Giả ngủ không phải là bé ngoan đâu”.

Trình Nghi Bắc đẩy tay cô ra: “Không thích người khác chạm vào mặt anh”.

Tây Thuần lạnh mặt, lại càng hăng say. Trình Nghi Bắc bắt được tay cô: “Không nghe anh nói à?”

“Ai bảo anh giả say?”

“Nếu không thế em nghĩ bọn họ cho em về?” Anh ngồi dậy, xoa xoa trán.

Tây Thuần lại gần anh, hôn lên trán anh.

Trình Nghi Bắc ngẩn ra, trong ấn tượng của anh, cô hiếm khi làm vậy.

“Hôi quá, đi tắm đi”. Tây Thuần cười cười, không tự nhiên quay đi.

Trình Nghi Bắc khôi phục tinh thần, cũng mỉm cười, sau đó đứng dậy lấy quần áo.

Tắm xong, anh yên lặng ôm cô ngủ. Trước kia anh thật sự không biết mình

thích ôm cô ngủ, cơ thể mềm mại, cực kì thoải mái khoan khoái. Động tác

anh nhẹ nhàng, không để cô thấy gò bó, thế nên mới không thấy cô phản

kháng hay chống cự.

Nửa đêm, trong tay trống rỗng, anh mơ mơ màng màng lần mò bên kia, nhưng

cũng rỗng tuếch. Trình Nghi Bắc giật mình tỉnh giấc, trên giường vẫn còn hơi ấm của cô. Anh đứng dậy, bật đèn phòng khách. Đến gần mới thấy cô

đang uống nước.

Sống cùng cô khá lâu, dường như anh cũng đã quen thuộc với tật uống nước của cô. Tỷ như cô không thích uống nước khoáng, chỉ thích uống một hương

vị. Bắt đầu từ lần anh mua nước ép nho cho cô, hầu như đến giờ cô vẫn

uống loại đó. Không biết bởi do thói quen hay do yêu thích vị này, vì

vậy anh mua cả thùng về, phòng khi cô khát nước khỏi phải đến siêu thị

xa tít mua.

Cô uống xong một ngụm mới quay qua nhìn anh: “Sao không ngủ tiếp? Em đánh thức anh à?”

Anh lắc đầu, sẵn tay lấy chai nước cô vừa uống, uống một ngụm, hiếu kì tại

sao cô thích vị này. Anh chỉ uống nước khoáng, chẳng thích loại đồ uống

có vỏ ngoài màu mè thế này, vậy mà lúc này anh lại vô cùng hiếu kì.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, mỉm cười không nói gì.

Vị cũng không có gì đặc biệt, không hiểu sao cô lại thích. Hết hứng thú, lôi cô đi ngủ tiếp.

Sau khi Trình Nghi Bắc bước vào Bắc Ích, công việc của anh hình như rất bận rộn, sáng sớm đã rời nhà, bình thường hơn mười hai giờ đêm mới về. Tây

Thuần đau lòng cho anh, cơ thể anh khá gầy, cứ tiếp tục thế này không

biết sẽ ra dạng gì nữa.

Dường như thấu được lo lắng của cô, sau khi ăn sáng xong, anh sẽ hôn lên trán cô: “Yên tâm đi, qua thời gian này sẽ ổn lại thôi”.

Cô không