
i oán hận quay lại thoáng nhìn hắn.
Cửa kính xe chậm rãi đi
xuống...
“Lương Tử Bái....”Ngụy
Tuyển Triệt nhô đầu ra khẩn cấp kêu tên thân ảnh ở phía xa.
Lương Tử Bái buồn bực quay
đầu.
“Không có việc gì, chính
là nhắc nhở cô, cẩn thận làm bài, nhưng đừng lấy trứng vịt về nhà làm đồ ăn. Dù
sao ăn nhiều trứng đối với cơ thể không tốt.”
Ngụy Tuyển Triệt thanh âm
không nhỏ không lớn nhưng vào sáng sớm yên tĩnh ở trường học, âm lượng như vậy
cũng làm cho mọi người nghe được rõ ràng rành mạch.
“Ngụy Tuyển Triệt!” Tiếng
thét bạo chúa kêu rõ họ tên của hắn.
Lương Tử Bái trừng trừng
hai mắt, khuôn mặt đáng yêu hiện giờ vặn vẹo dị thường dữ tợn, nếu bộ não
lý trí thần kinh tuyến của tên kia không có bị đứt, nàng khẳng định sẽ giống
như trước đây xông lên phía trước cắn cho hắn một ngụm.
Hô, bình tĩnh, bình
tĩnh....Nàng vội vàng hít sâu.
Phản ứng cảm xúc vô cùng
cực đoan của nàng trong mắt Ngụy Tuyển Triệt thật sự cực kì thú vị, làm cho hắn
cảm thấy chậm chạp luyến tiếc đem ánh mắt trên người nàng dời đi.
Hắn hướng nàng thịnh nộ
vẫy vẫy tay. “Hẹn gặp lại Bái Bái. Ha ha ha...”
Thẳng đến khi thân ảnh của
nàng ở phía xa hoá thành một điểm màu đen, Ngụy Tuyển Triệt không thể ngừng
cười bây giờ mới thu lại tầm mắt, xoay người ngồi lại đàng hoàng.
Khoé miệng còn không kịp
thu lại lộ vẻ tươi cười, bộ dạng quỷ dị bị nhìn chăm chú khiến thần kinh mẫn
cảm của hắn phát ra, hắn bắt đầu ngẩng đầu, liền thấy Trần thúc đang quái dị
nhìn hắn xem xét, vì thế hắn nhanh chóng thu lại tươi cười, hiện lên tư thái
độc nhất cao ngạo.
“Đến trường học kêu tôi.”
Vừa dứt lời, hắn rút lại biểu tình làm bộ nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng, thiếu gia.” Trần
thúc cũng không trêu chọc hắn chỉ là lễ phép trả lời.
Ngay cả khi như vậy, Ngụy
Tuyển Triệt trong lòng của chính mình cũng rất rõ ràng, hắn có thể ngụy trang
bề ngoài tươi cười, nhưng không thể ẩn giấu cảm xúc bên trong. Hắn cảm thấy
khoái hoạt.
Hơn mười phút sau, xe đi
vào khu trường học quý tộc tư nhân học phí cao ngất ngưởng, hắn lại khôi phục
lại bộ dáng nhập học, biểu tình xa cách lãnh đạm, không hề để ý những ánh mắt
ái mộ ở bốn phương tám hướng mà đến, bộ dáng tiêu sái thẳng tắp đi đến trường
học.
Sau khi xác nhận Ngụy
Tuyển Triệt an toàn tiến vào trường học, Trần thúc mới có thể cho xe trở về khu
Ngụy gia. Dọc trên đường đi, hắn vài lần nhịn không được hồi tưởng chuyện mới
xảy ra....
Đã bao lâu rồi hắn không
có xem qua bộ dáng mở ngực rộng cười to của Tuyển Triệt thiếu gia?
Vì muốn trở thành người
nối nghiệp sự nghiệp của gia tộc, trong ấn tượng của ông, thiếu gia không ngừng
yêu cầu phải lớn lên, không ngừng bị bắt học tập quá lứa tuổi, hắn cũng từng có
một đứa bạn nhỏ bằng tuổi giống nhau có thể tận tình vui chơi tức giận mắng lẫn
nhau còn thiếu gia có cơ hội sao?
Trần thúc nghĩ rồi nghĩ,
lại phát hiện mình một lần nữa nghĩ không ra.
Từ nhỏ là một nhân vật có
trọng trách trầm trọng, giới người ngoài mong đợi nhiều lắm, sớm đã thấy một
cái thiếu niên mười tám tuổi sớm âm trầm trưởng thành như một người ba mươi
tuổi đã lớn, xem ở trong mắt hắn không phải không đau lòng.
Hai ngày nay nhìn thấy
thiếu gia cùng Bái Bái ở cùng nhau, thiếu gia tự nhiên toát ra tính bướng bỉnh
của một tiểu nam hài, phát ra từ nội tâm ông cũng cảm thấy vui vẻ thay thiếu
gia .
Mỗi người đều cần bạn bè,
ít nhất cũng phải có một người, chính là để mình có thể biểu hiện cảm xúc nội
tâm chân thật, chia sẻ tình nghĩa cũng không phải vì lợi ích đôi bên mà chính
là chia sẻ buồn vui lẫn nhau.
Hình thức cũng rất đơn
giản, cho dù có trêu chọc trong lời nói một chút cũng tốt.
Đây mới chính là làm
người. Mà hiển nhiên thiếu gia đã muốn tìm được một người như vậy.
Sau một ngày cuối tuần mùa
đông, Ngụy Tuyển Triệt thu lại thân phận học sinh bắt đầu trở thành người thừa
kế đời thứ ba đỉnh cao của Ngụy gia cùng cha mẹ tham gia bữa ăn tối tổ chức từ
thiện của tập đoàn Ngụy Thị.
Tuy Ngụy Tuyển Triệt là
một học sinh mười tám tuổi nhưng khi mặc vào âu phục của danh sư thiết kế thủ
công nổi tiếng thì một cỗ hồn nhiên trở thành một cỗ quý phái cùng trí tuệ
khiến mọi người trong hội trường đều kinh sợ.
Cơ hồ từng người nhìn thấy
Ngụy Tuyển Triệt đều đầy miệng khích lệ hắn, hắn đi đến đâu đều tràn đầy tiếng
khen ngợi rối tinh rối mù từ bốn phía, chỉ còn chưa có khen ngợi ngón chân của
hắn thôi, trình độ khoa trương đến mức độ hắn chẳng hề sợ vài giây tiếp theo sẽ
có người quỳ gối trước cửa đưa môi hôn ngón chân hắn, hắn nhất định cũng không
kinh ngạc.
Không được tự nhiên sao?
Ngụy Tuyển Triệt nhất định sẽ không.
Phải nói rằng, đối với
những trường hợp xã giao như vậy hắn kì thật không hề xa lạ.
Khi còn nhỏ hắn đã được
huấn luyện, sớm cũng đã biểu hiện thành thạo, cho dù nội dung khách quý có chán
nản đi nữa, những lời ca ngợi hắn nghe lỗ tai sớm đã dài ra, hắn vẫn là có thể
duy trì dáng người tao nhã của thiếu gia Ngụy gia, hắn vừa lộ vẻ tươi cười
khiêm tốn hướng đến mỗi quý khách quí cảm tạ, hắn cũng vừa sử dụng kĩ xảo đem
đối phương trở th