
Thương thế trên gương mặt An Vân Y đã dần tốt hơn. Nhìn thấy ánh mắt
không lương thiện của Lục Hoàng Tỷ, nàng ấy sợ hãi rụt rè đứng ra ngoài, chắn phía trước thân con chồn nhỏ, "Lục. . . . . . Lục Hoàng Tỷ, bỏ qua đi, Vân chồn là sủng vật hoàng huynh nuôi. Chúng ta không nể mặt hòa
thượng, cũng phải nể mặt phật tổ."
An Vân Y vừa nói vậy, những vị công chúa khác đều có chút chùn chân.
Bọn họ còn không đến mức vì một người là An Nhược Yên mà đi đắc tội
hoàng huynh, liền rối rít khuyên nhủ: "Lục tỷ, ngộ nhỡ hoàng huynh truy
cứu thì chúng ta sẽ phải chịu phạt. Theo muội thấy, hay là để Vân chồn
đi thôi."
Dù sao lúc ban thưởng trang sức lần trước cũng đã có không ít phần dành
cho các nàng. Thật sự không cần thiết vì An Nhược Yên, mà bọn họ mạo
hiểm đi chọc giận hoàng huynh.
Hoàng cung chính là như vậy, khi có lợi ích thì toàn bộ mọi người đều
nghĩ hết cách để nịnh bợ lấy lòng người. Nhưng nếu không có mang lại lợi ích cho bọn họ thì trong chớp mắt bọn họ sẽ đá văng ngươi ra.
Một mực vẫn luôn sống ở thiên đường như An Nhược Yên, đột nhiên vì con chồn nhỏ và An Vân Y mà nàng ta dần rơi xuống địa ngục.
Chênh lệch lớn đến làm nàng ta không thể tiếp nhận được sự thật đó, nếu
nàng không trừng trị con chồn nhỏ một phen thì lòng nàng khó tiêu được
cơn tức.
Cắn chặt răng, An Nhược Yên nặn ra một câu, "Đúng, các ngươi nói rất
đúng, Nó đúng là bảo bối của hoàng huynh, ai dám bắt nạt nó. . . . . ."
Lời nói chua như giấm khiến toàn thân mọi người nổi da gà.
Tịch Tích Chi không chịu nổi, bộ lông run lên, lui về sau hai bước, nàng không bỏ qua cái nhìn độc ác trong mắt An Nhược Yên.
Cặp mắt An Vân Y mang theo ngờ vực, hơn nữa cũng rất giật mình. Theo tính An Nhược Yên thì thực sự sẽ từ bỏ ý đồ? Những vị công chúa khác nghe vậy, nở nụ cười, "Như vậy chúng ta nhanh
chóng quay lại cung Yên Vưu thôi, nghe cung nữ may vá trong cung nói gần đây đến vài tấm vài dệt thượng đẳng."
Mỗi ngày chuyện đám công chúa bọn họ ưa thích làm nhất chính là tụ tập với nhau, thảo luận cách trang điểm, ăn mặc như thế nào.
Tịch Tích Chi thở dài, nuôi đám công chúa ăn sung mặc sướng này, An
Hoằng Hàn chắc đã tiêu phí rất nhiều tiền bạc. Tịch Tích Chi rón rén thò chân bước hai bước, thấy các nàng ta thật sự không làm khó dễ mình nữa
liền yên tâm lớn mật vòng qua An Nhược Yên, đi qua bên cạnh nàng ta.
Đang lúc này, đột phát xuất hiện một màn dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Tia hung dữ lóe lên trong mắt An Nhược Yên, nàng ta giả bộ nghiêng ngả
không cẩn thận va vào An Vân Y. An Vân Y đang đứng giữa An Nhược Yên và
con chồn nhỏ, nàng ta đụng một cái này làm mọi người lo sợ đề phòng.
Hai cung nữ đang đuổi sát lại phía sau càng thêm hét lên một tiếng, che hai mắt của bản thân không dám nhìn.
An Nhược Yên dùng hết sức lực đụng chạm thì sao một đứa bé mười hai tuổi có thể ngăn cản được? An Vân Y không ổn định được gót chân, thân thể
nghiêng sang một bên, chỉ chút nữa sẽ đè lên thân con chồn nhỏ.
Nhìn An Vân Y dần dần nghiêng về phía mình, Tịch Tích Chi sợ hãi luống
cuống một trận. Con đường phía trước có An Nhược Yên cản trở, lối đi
phía sau lại bị một đám công chúa chặn lại, nàng muốn không bị đè ép
thành bánh thịt( ý nói bị đè bẹp dí), chỉ có một lựa chọn —— nhảy hồ!
Không chút do dự nào, đang lúc thân thể An Vân Y sắp đổ rầm ngã xuống
đất, Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên, sau đó chỉ nghe
‘bùm’ một tiếng, bọt nước văng lên trên mặt hồ rộng lớn.
An Vân Y nghiêng người ngã xuống đất, đau đến hít sâu vào một hơi, cùi
chỏ đụng mạnh vào sàn nhà, mọi người rõ ràng nghe thấy tiếng xương trật
khớp.
Rất nhiều vị công chúa sợ hãi run cả bả vai, nghe được âm thanh đó giống như bị kim châm vào người.
An Nhược Yên rất biết diễn trò, nàng ta giả bộ ngã xuống, rồi vịn tay
vào hòn non bộ bên cạnh, "Thập tứ muội, muội bị sao vậy, thập tứ muội,
muội không sao chứ? Đều do bổn cung không cẩn thận, đứng không vững, vấp phải tảng đá."
Nàng ta ỷ vào những người ở nơi này đều là người phe mình, lá gan cũng
lớn hơn. Mặc dù nàng giả bộ vẻ vô tội, nhưng ai cũng biết đây không phải sự thật.
"Không có. . . . . . Không có việc gì." An Vân Y đau đến sắc mặt trắng
bệch, lại cố chấp nói ra những lời này. Trong lòng tự nói với mình,
chuyện này không tính là gì, đau thêm nữa cũng chỉ là đau, phải chịu
đựng.
Con chồn nhỏ bơi vô cùng giỏi, trừ lúc đầu giãy giụa hai phát thì càng
về sau càng thoải mái. Trời tuy ấm nhưng nước vẫn có chút lạnh, nhưng
vẫn trong khả năng Tịch Tích Chi nàng chịu đựng được.
Hai cung nữ gấp gáp chạy từ xa lại, vẻ mặt hoảng hốt nằm xuống nền đất
gần hồ, lau mồ hôi trên trán. May thật. . . . . . May thật. . . . . . Họ còn tưởng một trận vừa rồi con chồn nhỏ tuyệt đối không trốn thoát, thế nhưng không ngờ con chồn nhỏ lại cái khó ló cái khôn, hiểu được tự cứu
bản thân nhảy vào trong hồ.
"Ngươi. . . . . . Các ngươi quá ức hiếp người khác." Một tên cung nữ
tuổi còn nhỏ, chắc mới được tầm 15 tuổi trong hai người cung nữ nói,
nàng ta thấy rất bất bình thay cho con chồn nhỏ, trong mắt hơi nước dâng l