
ên.
Người cung nữ còn lại lôi kéo ống tay áo nàng ta, ý bảo nàng ta ngậm
ngay miệng lại. Việc làm của công chúa còn đến phiên nàng ta có thể ý
kiến hay sao? Nhỡ trong lòng Lục công chúa khó chịu thì công chúa bóp
chết bọn họ còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.
Ý thức được bản thân mình thất lễ, cung nữ cắn chặt môi.
Một tiếng gió ‘vù vù’ vang lên, An Nhược Yên vung tay lên tát một cái vào mặt cung nữ.
"Ngươi là thứ gì mà dám chức trách Bổn cung?" An Nhược Yên nói chuyện
không buông tha người, chỉ hướng con chồn nhỏ đang đạp trong hồ nước,
"Súc sinh chính là súc sinh, kẻ phục vụ súc sinh càng không bằng súc
sinh."
Một câu nói liền mắng cả con chồn nhỏ và cung nữ.
Tịch Tích Chi cắn chặt hàm răng, Lục Công Chúa thật tưởng nàng là quả
hồng mềm mà? Nói bóp liền bóp. Nhìn dáng vẻ hung dữ của An Nhược Yên thì chắc đợi khi nàng lên bờ, nàng ta còn gây phiền phức cho mình, nếu
tránh tranh đấu trực diện với nàng ta chỉ có thể đơn giản là cứ ở trong
nước.
Hai má đau rát, nước mắt cung nữ rơi lạch cạch xuống nền, trên mặt nàng ta hằn rõ năm vệt ngón tay đỏ lừng.
Không thể để người của mình bị bắt nạt, Tịch Tích Chi kêu gọi hướng về phía hai người cung nữ, ý bảo họ nhanh chóng bỏ đi.
Ở cùng con chồn nhỏ lâu ngày, hai người cung nữ ít nhiều có thể đoán
được ý của con chồn nhỏ. Hai người cũng không muốn tranh cãi cùng An
Nhược Yên, dù sao đối phương là công chúa còn bọn họ chẳng qua chỉ là tỳ nữ mà thôi.
"Nhớ ký cho Bổn cung, chuyện vừa rồi, nếu nhà các ngươi dám tiết lộ một
chữ cho hoàng huynh thì như vậy. . . . . . Đừng nghĩ sinh thời ở đây còn đường sống ra khỏi hoàng cung." An Nhược Yên lộ ra một mặt ác độc của
mình, hung dữ cảnh cáo hai người cung nữ.
Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, nữ nhân này thật ghê tởm, nàng ta thật sự coi hoàng cung là địa bàn của nàng ta sao.
Trừ bỏ thân ở trong nước thì cũng không có vật gì khác giúp Tịch Tích
Chi có thể phản kích. Nhưng nàng cũng không muốn biểu diễn linh lực
trước mặt người khác, chủ yếu sợ dẫn tới hiểu lầm. Thân thể nho nhỏ bơi
về phía trước, nàng chợt nhìn thấy hòn đá nhỏ phủ kín đáy hồ.
Trong lòng bỗng nghĩ ra một kế, Tịch Tích Chi ôm lấy một đống lớn hòn đá nhỏ, nổi lên trên mặt nước. Nàng nhắm ngay phía An Nhược Yên, toàn bộ
ném về hướng nàng ta.
Từ trước đến giờ, Đạn Chỉ Thần Công của con chồn nhỏ đều bách phát bách
trúng, An Nhược Yên bị ném chảy máu đầu, chạy bán sống bán chết. Vì hòn
đá nhỏ đều vớt lên từ trong nước nên cũng thấm nước. Khi hòn đá nhỏ đập
trúng An Nhược Yên thì bộ y phục đẹp đẽ trên người nàng ta lập tức liền
trở nên dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.
Nàng hả giận nhất là có một hòn đá nhỏ vừa vặn đập trúng trán An Nhược Yên.
Nhớ tới một cái tát cung nữ phải chịu, Tịch Tích Chi cười khanh khách,
coi như huề nhau. Ngươi là công chúa thì sao? Chọc nàng phát bực thì
đánh không là gì. Giả dụ An Hoằng Hàn bảo vệ An Nhược Yên, cùng lắm thì
Tịch Tích Chi nàng cuốn gói đi khỏi, bỏ lại hoàng cung thôi.
Dù sao phía dưới long sàng giấu một đống lớn tiền tài của cải đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng không cần lo ăn mặc.
An Nhược Yên coi trọng nhất chính là gương mặt như hoa như ngọc, sợ mặt
mày mình bị hủy, nàng ta kéo mạnh một vị công chúa bên cạnh làm tấm mộc
che chắn. Vị công chúa kia tức giận trừng mắt, còn chưa kịp tránh né đã
có một vài hòn đá nhỏ đập trúng đầu nàng ta, đau đớn khiến nàng ta phải
kêu la thảm thiết.
Thừa dịp lúc này, Tịch Tích Chi nhanh chóng bò lên bờ, nâng móng vuôt
quơ quơ đằng trước cung nữ, nhanh chóng mang theo hai cung nữ chạy đi.
Không yên tâm quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy có hai vị công chúa có
lương tâm dìu An Vân Y dậy, vì vậy Tịch Tích Chi quay đầu lại tiếp tục
chạy như bay rời khỏi. Bộ lông toàn thân ẩm ướt, dính bệt vào một chỗ. Mỗi lần di chuyển môt
bước, bụi bặm trên mặt đất bay lên dính toàn bộ vào bộ lông Tịch Tích
Chi thành những đám lông màu xám.
Nàng kéo thân thể nặng nề trở lại điện Bàn Long, dọc theo đường đi rước
lấy không ít cái nhìn chăm chú của đám cung nữ thái giám. Con chồn nhỏ
cúi đầu sát mặt đất bước đi, sợ ngẩng đầu lên nhìn thấy những khuôn mặt
cười nhạo.
Nàng chưa kịp lén lút chạy vào bể tắm, đột nhiên liền bị một tiếng âm
thanh lạnh lùng ngăn lại, "Làm chuyện gì xấu? Đầu cũng không dám ngẩng
lên."
Dù bận vẫn ung dung bưng ly trà, cặp mắt An Hoằng Hàn lộ ra từng luồng
khí lạnh, nhìn con chồn nhỏ ảo não vừa chạy về. Mới sáng sớm lúc ra cửa
bộ dáng còn rực rỡ như cảnh mùa xuân, làm sao vừa ra ngoài dạo chơi lắc
lư một vòng trở về thành dáng vẻ khẩn trương rụt rè rồi?
Ánh mắt chuyển qua cung nữ đứng bên kia, An Hoằng Hàn vừa định hỏi
chuyện gì xảy ra, lập tức phát hiện dấu vân tay đỏ trên gương mặt cung
nữ.
"Các ngươi gặp người nào?" An Hoằng Hàn không ghét bỏ cả thân con chồn
nhỏ cả người bẩn, ôm lấy con chồn nhỏ, mở ra lông của nó, bắt đầu kiểm
tra nó có bị thương không.
Mà động tác này gần như xuất phát từ bản năng An Hoằng Hàn. Cho đến khi
hắn lật từng chỗ trên bộ lông con chồn nhỏ vẫn không nhìn thấy bất kì
chút vết thương nào,