
vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn mới chậm rãi lui đi.
"Gặp thái tử nước Luật Vân. . . . . ." Đối mặt khí thế cường đại của An Hoằng Hàn, cung nữ nói lắp ba lắp bắp.
"Là hắn tát?" Câu nói lạnh lùng không làm người ta kịp thích ứng.
Tịch Tích Chi gật gù đắc ý, kêu ‘chít chít’.
Cung nữ biết bệ hạ hiểu nhầm, vội vàng lắc đầu, "Không phải, không phải. . . . . . Thái tử điện hạ, phải . . . . . Phải . . . . ." Nhớ tới câu
nói cảnh cáo cuối cùng của Lục Công Chúa, cung nữ nghẹn nước mắt, do dự
có nên nói hay không.
Chít chít. . . . . . Con chồn nhỏ giơ lên hai móng vuốt, học dáng vẻ nữ
nhân đang trang điểm, cố gắng hết sức miêu tả tố cáo với An Hoằng Hàn. . . . . .Người bắt nạt nàng tới cùng là ai. Nàng là một con chồn có bụng
dạ hẹp hòi, mặc dù việc mach lẻo không phải chuyện có đạo đức, nhưng nếu đã uy hiếp đến tính mạng mình, Tịch Tịch Chi sẽ không lo lắng được
nhiều đến thế.
Có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Ai biết đến lúc nào An Nhược Yên lại tìm nàng gây phiền phức?
Làm An Hoằng Hàn hơi cảnh cáo đối phương một câu, ít nhất đối với nàng cũng là một loại bảo đảm.
Mặc dù con chồn nhỏ diễn tả không thật sự rõ ràng, nhưng chỉ một một
động tác vậy lại nói cho An Hoằng Hàn biết đối phương là một nữ nhân
thích trang điểm ăn mặc. Chỉ cần có chút manh mối, An Hoằng Hàn đã đoán
ra một người.
"Là Lục Công Chúa?" An Hoằng Hàn bình tĩnh nói.
Xem ra gần đầy An Nhược Yên càng ngày càng không biết bớt phóng túng,
lại dám khi dễ sủng vật mà hắn nuôi, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho hắn. Có câu nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, An Nhược Yên thật sự là
càng ngày càng to gan.
"Đi tắm rửa trước đi." Nhìn toàn thân con chồn nhỏ bẩn thỉu, An Hoằng
Hàn thu hồi suy nghĩ, cũng đến lúc giải quyết xong phiền toái là An
Nhược Yên rồi.
Nhưng. . . . . . Từ xưa đến nay hắn thích thứ gì đều có chỗ hữu dụng, An Nhược Yên vốn chỉ là một quân cờ được hoàng gia nuôi dưỡng từ khi ra
đời đến bây giờ, bỏ đi mà nói có phần đáng tiếc.
Căn bản không biết An Hoằng Hàn suy nghĩ việc gì, Tịch Tích Chi kéo vạt
áo của hắn, ý bảo hắn nhanh đi tắm, cả người nàng dinh dính khó chịu sắp chết rồi.
Đế Vương hắn bị coi làm nô dịch sai bảo, hắn đưa tay liền nắm cái bụng
trắng nõn của con chồn nhỏ, đâu chỉ An Nhược Yên không biết bớt phóng
túng, con chồn nhỏ này càng không biết gì gọi là ‘ bớt phóng túng ’. Có
thể đường hoàng làm cho vị Hoàng đế nước Phong Trạch tự mình phục vụ,
trừ con chồn này thì còn ai có thể có phúc khí đó.
Mới vừa vào bể tắm, ao nước trong suốt lập tức liền trở nên vẩn đục. Chỉ trách trên thân Tịch Tích Chi dính quá nhiều bụi bẫm làm ô nhiễm nước
trong ao.
Nhớ đến việc An Nhược Yên gây ra, Tịch Tích Chi đã cảm thấy tức giận
không vui, vừa tắm vừa thì thầm. Nàng thỉnh thoảng nâng móng vuốt lên,
chà xát vào bộ lông mình, cọ rửa vật bẩn trên thân.
Khó thấy được con chồn nhỏ phối hợp, An Hoằng Hàn ngồi xổm trên bờ ao,
một tay nâng con chồn nhỏ, một tay khác múc hai gáo nước đổ dọc sống
lưng nó.
"Trẫm sẽ đòi lại ngươi."
Tịch Tích Chi không hiểu rõ nguyên do chuyển sang nhìn An Hoằng Hàn, đòi cái gì?
An Hoằng Hàn không trả lời nó, múc một muỗng nước tiếp tục đổ xuống từ trên đầu con chồn nhỏ.
Có vài giọt nước giội vào mắt, Tịch Tích Chi đung đưa đầu, bộ lông rung
lên, bọt nước nhất thời văng khắp nơi, toàn bộ hắt lên y phục An Hoằng
Hàn.
Nhìn chằm chằm giọt nước đọng trên long bào, An Hoằng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, lát nữa lại phải đổi một bộ long bào rồi.
Xoa bộ lông con chồn nhỏ cho đến khi không nhìn thấy vết bẩn nào nữa, An Hoằng Hàn mới lần nữa ôm lấy con chồn nhỏ.
Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi lập tức lay động bộ lông làm văng nước còn
đọng trên thân. Nàng lắc đầu nhiều quá có chút choáng váng, đầu óc hoảng loạn đi về trước vài bước, bịch một tiếng đụng vào bắp chân An Hoằng
Hàn. Móng vuốt xoa xoa trán, Tịch Tích Chi nói thầm hai câu, chân sau
bước lên mu bàn chân An Hoằng Hàn, sau đó lại nhảy ra cách xa hai bước.
Khóe miệng của tất cả đám cung nữ thái giám giật giật, trong lòng nói
thầm, Vân chồn bị choáng váng sao? Chắc là choáng váng rồi? Đến bệ hạ
cũng dám đạp.
"Lá gan càng ngày càng lớn rồi, mấy ngày nay trẫm thiếu giáo huấn ngươi
nên đến đầu trẫm ngươi cũng dám cưỡi lên?" An Hoằng Hàn nói, nhận lấy
khăn mà cung nữ đưa tới, sau đó nâng con chồn nhỏ lên đặt nó ngồi vào
lòng.
Chờ sau khi Tịch Tích Chi làm xong một ít động tác mới ý thức được mình
đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì! Sau đó nàng bừng tỉnh hiểu ra, rụt lui đầu một cái. So với bắp chân nhà hắn, lưng bàn chân, cái trán của nàng mới
thật sự là bị thương, cho tới giờ vẫn còn có chút cảm giác chóng mặt.
An Hoằng Hàn xòe bàn tay ra, liền vỗ một cái vào mông con chồn nhỏ, "Lần sau nếu còn tái phạm thì trẫm nhất định không tha cho ngươi."
Khăn đặt xuống đầu con chồn nhỏ, trong nháy mắt che kín toàn bộ con chồn.
An Hoằng Hàn dùng khăn xoa, lau khô bộ lông cho con chồn nhỏ.
"Tất cả các ngươi lui hết ra." An Hoằng Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về cung nữ thái giám nói.
Tất cả cung nữ thái giám nhậ