
ổi, thể lực cũng không tốt lắm, Tịch Tích
Chi chưa kì cọ được bao lâu, liền cảm thấy cả người vô lực ghé vào bơ
ao.
An Hoằng Hàn thấy, không để ý đứa trẻ giãy giụa, bắt được hai cái cánh
tay nàng, để cho nàng ghé ngay ngắn vào bờ ao, sau đó cầm khăn lên, xoa
bóp lưng cho nàng.
Có lẽ do dấn thân vào làm động vật, coi như sau lưng không có lông, Tịch Tích Chi vẫn rất thích ý hưởng thụ Đế Vương phục vụ. Suy nghĩ lại bay
trở lại quãng thời gian trước kia còn là một con chồn, An Hoằng Hàn sử
dụng tay hắn, kỳ cọ cho nàng.
Dần dần, cảm giác mâu thuẫn trong lòng biến mất.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn chằm chằm chút da thịt dưới bờ vai Tịch
Tích Chi, nơi đó một vết thương lớn cỡ bàn tay đã bắt đầu dần dần khép
lại.
Có lẽ bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, khi Tịch Tích Chi tắm rửa, liền không
nhịn được đi gặp mặt cùng Chu công. Trong cơn mơ màng, có một người bế
ngang nàng, sau đó bỏ nàng vào chiếc giường lớn ấm áp.
Tịch Tích Chi ngủ say như chết, bình thường ngủ đều là một mạch đến sáng, sét đánh cũng không tỉnh.
Từng tia nắng mặt trời chiếu vào, Tịch Tích Chi lười biếng ngáp dài một
cái, cảm giác mình gối lên một vật cưng cứng. Khó trách tối hôm qua ngủ
thấy cổ đau nhức, thì ra là do gối đầu cứng. Lấy tay vỗ vỗ, một cảm giác chắc chắn vô cùng truyền về Tịch Tích Chi. Nhéo nhéo, rất có thịt.
"Ngươi dùng cánh tay trẫm thành gối đầu rồi hả? Nhéo có thoải mái?"
Giọng nói An hoằng Hàn vang lên.
Tịch Tích Chi sợ hãi chống nửa người lên, vội vã vươn tay tung chăn bông ra muốn chạy trốn. Khi chăn bông mở ra trong nháy mắt, khuôn mặt Tịch
Tích Chi liền biến sắc, gương mặt đỏ bừng, rồi lập tức đắp chăn lên.
"Vì. . . . . . Vì sao ta không mặc y phục?" Dưới chăn bông, một đứa trẻ không mảnh vải che thân.
Mới sáng sớm, Tịch Tích Chi vừa thẹn thùng đỏ hết cả mặt.
An Hoằng Hàn giả bộ như không sao cả, kì thực trong lòng lại hết sức thưởng thức dáng vẻ ngây thơ của đứa trẻ.
"Chẳng lẽ ngươi quên? Hôm qua lúc ngươi tắm rửa, bất tri bất giác ngủ
quên mất. Nếu không phải trẫm ôm ngươi lên long sàng, chắc rằng da của
ngươi đều ngâm mục cả rồi." An Hoằng Hàn vén chăn bông lên, theo mép
giường rời khỏi, đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Tích Chi chuyển động đầu óc, tận lực nhớ lại thời điểm tắm rửa tối
hôm qua Hình như đúng như lời An Hoằng Hàn nói. . . . . .
Ít nhất trí nhớ của nàng, bị cắt đứt từ lúc ở ao tắm.
An Hoằng Hàn trước tiên vì mình sửa sang xong y phục, sau đó cầm lên bộ y phục nhỏ của Tịch Tích Chi, gọi: "Tới đây."
Tịch Tích Chi có một lúc do dự, tránh né lui về sau.
"Chẳng lẽ chính ngươi mặc?" Một câu nói của An Hoằng Hàn thành công khiến Tịch Tích Chi ngoan ngoãn dề dàng đi tới.
An Hoằng Hàn hài lòng gật đầu, nhìn toàn thân Tịch Tích Chi trần truồng
trắng trợn đứng ở trước mặt hắn, "Nếu như ngươi có thể có khả năng học
được tự mình mặc quần áo thì về sau cũng không cần trẫm làm thay."
Kết quả là, mỗi khi An Hoằng Hàn mặc quần áo cho nàng, Tịch Tích Chi luôn cố gắng nhìn động tác của hắn, nghiêm túc ghi nhớ. An Hoằng Hàn đi vào buổi triều sớm, đương nhiên không thể nào mang theo
đứa bé choai choai đi, cho nên Tịch Tích Chi chỉ có thể ở lại trong điện Bàn Long chờ hắn.
Thái giám chuyển một chiếc giường mềm đặt ở dưới bóng cây, còn cố ý
chuẩn bị chu đáo một đĩa bánh ngọt đặt trên chiếc bàn gỗ cách đó không
xa, để thuận tiện cho Tịch Tích Chi có thể đưa tay ra là lấy được.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, xuyên qua các tán cây rậm rạp, tao ra lốm đốm những tia sáng lấp ló.
Tịch Tích Chi thích ý híp mắt, dáng vẻ hưởng thụ tắm ánh mặt trời.
Rất nhiều thái giám cung nữ đều vô cùng tò mò thân phận tiểu cô nương
này, nhưng mặc cho bọn họ quan sát thế nào, cũng không nhìn ra chút manh mối gì. Tiểu cô nương này mỗi lần đi từ trong điện ra ngoài, trên đầu
luôn luôn trùm một chiếc khăn màu đen, giống như không muốn người khác
nhìn thấy vậy. Trái lại, khuôn mặt tròn trĩnh lại hết sức khiến người
khác yêu thích.
Rất nhiều cung nữ lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền không nhịn được sợ hãi than, thật sự là một đứa trẻ đáng yêu.
Ngô Kiến Phong bởi vì bị giáng chức, nên nếu không phải An Hoằng Hàn
phân phó, thì nhất định phải trông coi điện Bàn Long. Giống như những
thị vệ bình thường kia, làm người trông cửa đứng im một chỗ. Nếu ngẫu
nhiên phát hiện ra tiếng gió thổi cỏ lay, liền phải đi đến xem xét.
Nhân duyên của hắn ta vốn không tốt, lần này bị hạ cấp, càng có nhiều
người chê cười hắn ta hơn. Cho nên đã nhiều ngày nay, vẻ mặt hắn ta luôn lạnh lùng nghiêm nghị.
Một cung nữ tiến đến bên cạnh hắn ta, "Thị vệ Ngô, người có biết tiểu cô nương kia từ đâu đến không?"
So với những cung nữ như bọn họ, Ngô Kiến Phong có nguồn tin tức rộng
hơn. Dù sao kể cả hắn ta không có tiền đồ nữa nhưng trong nhà vẫn có một vị huynh trưởng là đại tướng quân.
"Ta làm sao mà biết? Tiểu nữ hài đó đêm qua đột nhiên xuất hiện, không
ai thấy nó xuất hiện từ chỗ nào." Bởi vì chuyện bị giáng chức nên bất kể nói chuyện với ai, Ngô Kiến Phong đều mang theo một cơn tức giận.
Bàn tay mũm mĩm của Tịch Tích Chi che mắt lại, ng