Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328333

Bình chọn: 7.00/10/833 lượt.

ằng Hàn và Tịch Tích Chi

vừa chui ra chỗ nguồn gió, đã nhìn thấy Phùng chân nhân ôm một cục tròn

màu trắng bị tấm lưới che phủ thật chặt,đứng ở khúc quanh.

An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, chỉ nói: “Từ quốc sư bị một

kẻ nửa yêu bắt, giấu ở chỗ sâu trong huyệt động. Nơi này khẳng định

không chỉ một cửa vào, chúng ta phân phó người nhanh chóng đi tìm.”

Nửa yêu? Phùng chân nhân nghe thế từ như thế, không khỏi hơ lộ ra kinh ngạc.

Không chỉ là yêu tinh, cũng có rất nhiều người, vì trường sinh bất lão,

lấy được bản lãnh phi thiên nhập địa mà không tiếc bất cứ giá nào, rơi

vào yêu đạo. Từ nửa yêu này, Phùng chân nhân nghe qua không ít, trước

kia cũng từng trừng trị qua mấy kẻ nửa người nửa yêu. Bnj họ đa số chính là người tâm thuật bất chánh, đến trước khi chết, cũng cực ít hiểu được hối cải.

Khẽ thở dài một hơi, Phùng chân nhân hình như có mấy phần phiền muộn,

“Nơi này yêu khí ngất trời, chẳng lẽ cũng có liên quan với tên nửa yêu

này?”

Tịch Tích Chi lập tức nói toàn bộ chuyện mình biết cho ông ta, “Trên

người nửa yêu mang theo yêu khí, càng mãnh liệt hơn Bạch Hồ, hơn nữa đạo hạnh rất cao.”

Ít nhất đây là ấn tượng đầu tiên người nọ cho Tịch Tích Chi, mặc một

thân cẩm bào màu đen, còn có giọng nói âm trầm, luôn khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Xuất hiện một nam tử thần bí như vậy, cũng không phải chuyện tốt. . Nếu

người kia dám đối nghịch với An Hoằng Hàn, ít nhất phải có hậu thuẫn

cường đại, nếu không làm sao sẽ không chút nào e ngại quyền thế và địa

vị của An Hoằng Hàn? Suy đoán có khả năng nhất, có hai loại. Loại thứ

nhất, tên nửa yêu kia chính là người của những quốc gia khác, vì khơi

mào bất hòa giữa Phong Trạch quốc và Luật Vân quốc, cố ý bắt đi Từ quốc

sư, khiến cho quan hệ hai nước trở nên bế tắc. Loại thứ hai, tên nửa yêu kia chính là người của Phong Trạch quốc, hơn nữa còn hận An Hoằng Hàn

thấu xương, đa số là người trong triều đình.

"Bốn phía vực Đoạn Tràng đều là núi, muốn tra ra được cũng không dễ

dàng, huống chi ai có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này, nửa yêu sẽ không dời Từ quốc sư đi lần nữa?" Nghe xong lời nói của Tịch Tích Chi,

Phùng chân nhân mở miệng lần nữa nói.

Hai hàng lông mày của An Hoằng Hàn nhất thời nhíu lại, sắc mặt âm trầm,

ngược lại nhìn về phía Bạch Hồ vừa bị bắt ở trong ngực Phùng chân nhân,

"Nó chắc chắn biết, đừng quên nơi này chính là nơi ở của con hồ ly này,

chắc hẳn nó hiểu rõ nơi này nhất."

An Hoằng Hàn một lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi lập tức

nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Nó có thể mở miệng nói chuyện, mới vừa rồi trong động, ta nghe nó nói chuyện với nửa yêu."

Những lời này vừa nói ra, không chỉ An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân đều khiếp sợ, ngay cả con Bạch Hồ kia cũng trừng lớn mắt.

Mới vừa rồi ở chỗ sâu trong huyệt động, trừ nàng và chủ thượng, chỉ còn

dư lại một con chồn. Như vậy bé gái này chẳng phải là. . . . . . ?

Càng nghĩ càng thấy phải chuyện nghiêng về suy đoán của mình. Ánh mắt

của Bạch Hồ tràn đầy rung động, sợi tóc ngân bạch, còn có tròng mắt màu

xanh thẩm kia, cùng với dấu ấn màu đỏ giữa trán, mỗi một chỗ đều giống

con Vân Chồn kia như đúc.

"Nói chuyện?" Phùng chân nhân đưa tay nâng Bạch Hồ lên, cũng là lần đầu

tiên nghe được loại chuyện như vậy. Phàm là yêu tinh, chỉ cần lúc là

hình thú, đều không thể nói tiếng người, đây chính là chuyện mọi người

đều biết. Đột nhiên có một ví dụ khác thường như vậy, sao Phùng chân

nhân có thể không coi trọng?

Tầm mắt An Hoằng Hàn cũng tập trung trên người Bạch Hồ, hình như cũng ôm mấy phần hứng thú với con chồn này.

"Nói." Chỉ một chữ, làm cho người ta không sản sinh được bất kỳ cảm xúc phản kháng nào.

Thân thể Bạch Hồ run lên, cực kỳ sợ hãi khí thế phát ra trên người An

Hoằng Hàn. Nó rúc đầu, sợ hãi cúi đầu không dám đánh giá An Hoằng Hàn.

Cách hồi lâu, Bạch Hồ vẫn không có mở miệng, tính nhẫn nại của An Hoằng

Hàn rốt cuộc mất hết, "Không mở miệng. . . . . . ?" Lạnh lùng kéo dài

giọng nói, khí thế mãnh liệt uy áp tỏa ra, An Hoằng Hàn đi lên phía

trước hai bước, giơ tay lên liền rút bảo kiếm từ trong vỏ ra, gương mặt

anh tuấn, không nhìn ra chút cảm xúc nào, tất cả biểu hiện đều vô cùng

lãnh huyết, kiếm chống đỡ ở cổ Bạch Hồ, "Không nói sao? Như vậy trẫm lập tức lột da của ngươi."

Cùng một lời nói, trước kia An Hoằng Hàn cũng từng nói với Tịch Tích Chi. Nhưng giữa hai người, có bất đồng thật lớn.

Tịch Tích Chi cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt, cổ sát ý này cùng

quấn lấy với sát khí trên người An Hoằng Hàn. Không nghi ngờ chút nào,

nếu Bạch Hồ không mở miệng nói chuyện, như vậy thanh kiếm này chắc chắn

lấy tánh mạng nó.

Thân thể Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, một đôi mắt màu trắng dựng

đứng nhìn về phía An Hoằng Hàn. Con ngươi lóng lánh tràn đầy ánh sáng

thanh u nhàn nhạt, Tịch Tích Chi cũng chú ý từng cử động của Bạch Hồ,

nhìn tròng mắt tràn đầy mị hoặc của Bạch Hồ, chỉ cảm thấy tâm thần nhộn

nhạo, liền muốn xông tới bảo vệ nó. Loại tâm tình này tới cực kỳ đột

ngột, thời gian nàng chưa kịp suy tư, liền khiến cho n


Snack's 1967