
ột cái khay bằng gỗ lim, Tần Dĩ Mạt tràn đầy chán ghét gật đầu.
Nhìn tiểu thư nhà mình không tình không nguyện, Thanh Bình hé miệng cười, nói: “Người xưa nói thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh mà! Cô mặc dù đã khá hơn nữa, nhưng cũng không được qua loa đâu! Hay là nghe lời đại phu uống hết thuốc đi!”
Đạo lý này làm sao mà Tần Dĩ Mạt không biết, nhưng mà cái thứ đen thui này, đắng đến nỗi mà chỉ cần ngửi mùi cũng có thể nôn ra hết chất dịch trong người, khiêu chiến tới cực hạn vị giác của nàng, bất quá là một trận cảm mạo thôi mà! Tần Dĩ Mạt thầm than một tiếng, vô cùng nhớ tới mấy cái “viên thuốc tây” kia.
Thanh Bình nhìn tiểu thư vẻ mặt “Bi tráng” uống hết chén thuốc, nhanh chóng đưa cho nàng một dĩa mứt, cười an ủi nói: “Bình thường nhìn tiểu thư đều là một bộ đại nhân lòng có suy tính, không nghĩ tới bất quá chỉ là một chén thuốc mà làm cô có thể thành như vậy” .
Tần Dĩ Mạt trừng mắt liếc nàng một cái, khuôn mặt nhăn lại như một cái bánh bao nhỏ.
“Tiểu thư” – Không đợi hai chủ tớ này nói thêm gì đó, Thanh Thảo từ bên ngoài như một trận gió chạy vào.
“Chạy cái gì mà chạy! Không có ra thể thống gì cả!” Thanh Bình nhướng mày nói..
Đối đối Thanh Thảo hoạt bát đáng yêu, ngoại trừ Chúc ma ma, đại khái đáng sợ nhất chính là Thanh Bình, chỉ thấy nàng dừng chân dạ vâng cúi người nói: “Tiểu thư, bên cữu gia đưa thư tới cho cô!”
Tần Dĩ Mạt không khỏi vui mừng nói: “Nhanh, nhanh cầm qua đây!”
Sau khi nhận thư trong tay, nàng ngồi dậy vội vàng mở ra xem, nhưng càng xem lông mày càng nhíu chặt, tới cuối cùng là một bộ mặt kinh ngạc.
“Tiểu thư. . . . . .” Thanh Bình nhìn nàng như vậy, không khỏi hoảng hốt thốt lên: “Chẳng lẽ tiểu thiếu gia có gì không ổn?”
Tần Dĩ Mạt từ từ buông lá thư trong tay, lắc đầu, đột nhiên hỏi : “Tả Hương Tú là ai?”
Thanh Bình ngẩn ra, lại dùng ngữ khí không xác định nói: “Tiểu thư nói Tả Hương Tú là cái vị bên nhà cô nãi nãi kia sao?” Nghe nàng nói như vậy, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng hồi tưởng lại, Tả Hương Tú này có lẽ là nữ nhi của muội muội của nàng, dựa theo bối phận mà nói nàng cũng phải kêu một tiếng cô.
“Lão cô nãi nãi này của chúng ta là kén rể nhập phủ, mấy năm gần đây sinh được một nam một nữ, Tả Hương Tú tiểu thư nói chắc là vị này rồi!” Thanh Bình suy nghĩ một chút rồi nói.
Tần Dĩ Mạt lại càng nhíu chặt mày, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Tả Hương Tú này hình như tuổi cũng tương đương với nương! Chẵng là đến nay cũng chưa thành hôn?”
“Xác định là gả cho người đặc biệt! Cũng nghe nói bởi vì phu thê không hợp, thành thân một vài năm hai người đã ly hôn rồi!” Thấy tiểu thư nhà mình lại đi hỏi một cái người thân thích chưa từng gặp mặt, Thanh Bình không khỏi hiếu kì hỏi “Tiểu thư, trên thư viết cái gì? Sao lại đột nhiên quan tâm đến người chẳng liên quan?”
“Không liên quan?” Tần Dĩ Mạt lắc đầu, trên mặt có chút hả hê, nàng trào phúng rằng: “Sợ là sau này chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy rồi!”
Nhìn Thanh Bình Thanh Thảo hai người vẻ mặt nghi hoặc, Tần Dĩ Mạt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một tiểu nha hoàn tiến vào thông báo: “Tiểu thư, cái vị ở Đông viện kia muốn đến thăm cô” .
“Không gặp, không gặp. . . . . . Tiểu thư của chúng ta đang bị bệnh đấy!” Vừa nghe Ngu Tâm Nhi tới, Thanh Bình đã sớm hận nàng tới thấu xương liền quát to. Nhưng mà, Tần Dĩ Mạt phất tay nói với tiểu nha hoàn: “Đi mời nàng tiến vào” .
“Tiểu thư! !”
“Thanh Bình. . . . . .” Tần Dĩ Mạt nhìn nàng một cái, nói: “Đi bưng trà” .
Thanh Thảo túm lấy tay áo của Thanh Bình, nhỏ giọng kêu: “Thanh Bình tỷ” .
“Vâng!” – Nàng không cam lòng cúi người đáp.
Nhìn Thanh Bình lui xuống, Tần Dĩ Mạt lắc đầu, suy nghĩ gì đó lại nhanh chóng nhét tờ thư xuống dưới gối nằm, đợi nàng làm xong chuyện này, tiếng bước chân lộp cộp cũng từ từ tới gần.
Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn đến, liền thấy Ngu Tâm Nhi một thân bạch sắc thủy tú ngọc lan, thành khẩn tiến vào, chỉ thấy nàng cả người thướt tha, da trắng hơn tuyết, từng bước từng bước tràn đầy phong thái mị nhân, lại sở hữu một gương mặt chim sa cá lặn, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể không thừa nhận Ngu Tâm Nhi đúng là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
“Chỉ bất quá. . . . . .” Tần Dĩ Mạt trong lòng lặng lẽ nói thầm: “Từ xưa đến nay vận mệnh của mỹ nhân tuyệt sắc dường như không có gì tốt!”
***
“Hà nhi, gần đây thân thể ổn rồi chứ?” Ngu Tâm Nhi đi tới bên người nàng, tràn đầy quan tâm hỏi.
Tần Dĩ Mạt gật đầu khẽ cười, nói: “Làm phiền Ngu đại nương lo lắng rồi, Thanh Thảo còn không mau đem cho Ngu đại nương cái ghế dựa” .
Cho dù lâu như vậy rồi nhưng mà Ngu Tâm Nhi đối với cái danh Ngu đại nương mà Tần Dĩ Mạt từng câu từng câu nói vẫn thích ứng không được, chỉ thấy nàng gật đầu, bước đến ngồi cạnh bên giường.
“Đây là bách hoa cao ta tự làm . ” Ngu Tâm Nhi tiếp lấy một cái đĩa xanh từ nha hoàn sau lưng, vừa cười vừa nói: “Thứ này là hái trăm hoa mật mà chế thành, vị vừa mềm vừa ngọt, con bệnh nặng vừa khỏi, không ngại thì dùng một chút” .
Tần Dĩ Mạt nhìn khay bánh xa hoa tráng lệ, gật đầu vừa cười vừa nói: “Đại phu đều nói bệnh phong hàn của ta đã khỏe tám, chín