
ẻ mặt thương tâm của Tần Dĩ Mạt, vội vàng nói: “Không phải là lão nô không muốn nói, chỉ là sợ bẩn tai của người, được rồi được rồi. . . . . . Bây giờ liền nói, bây giờ liền nói.” – Bà ghé vào tai của Tần Dĩ Mạt, nói nhỏ.
“Ngươi nói cha hắn say rượu loạn tính đem Tả Hương Tú ——” Tần Dĩ Mạt mở to mắt hỏi.
Chúc ma ma gật đầu, nói rằng: “Sau khi xảy ra chuyện, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không sai!”
Chẳng trách! Tần Dĩ Mạt thầm nghĩ, cái gọi là bắt trộm phải bắt quả tang, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả hai, lão cặn bã cha này của nàng e là bị người ta phát hiện trên giường rồi!
“Tiểu thư à!” Chúc ma ma thở dài một hơi, nói: “Không cần biết cái chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, để Tả Hương Tú này vào cửa còn hơn để hồ ly tinh kia vào, lại nói nàng dù sao cũng cùng người và đại thiếu gia có quan hệ huyết thống, sau này cũng có thể chiếu cố” .
Tần Dĩ Mạt nhìn bà một chút, trên mặt một vẻ không có ý kiến. Nhưng mà bây giờ không thấy người nàng cũng không muốn bình luận cái gì, chỉ nghe nàng hỏi ngược lại: “Hôn sự này nọ cũng đều làm xong bên nhà ngoại tổ rồi?”
“Đúng vậy, ra cái chuyện mất thể diện như vậy, đương nhiên phải nhanh chóng cho cái vị cô nãi nãi kia một cái công đạo, cho nên ngoại tổ của người mới nắm thời cơ để hai người kia bái đường thành thân” .
Hai người này đều là tái hôn, tất cả lễ nghi đương nhiên không thể long trọng như lần đầu tiên rồi.
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Thanh Thảo dùng một bộ mặt thần thần bí bí, hai mắt sáng lên nói: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”
“Nói chậm một chút. . . . . .” Tần Dĩ Mạt thiêu mi hỏi: “Ai với ai đánh nhau?
“Là tân phu nhân đem Ngu Tâm Nhi kia ra đánh!”
Tốt lắm! Ra oai phủ đầu ư! Tần Dĩ Mạt trong lòng chuyển động, cười lạnh nói “Xem ra vị mẫu thân mới của ta cũng không phải ngọn đèn đã hết dầu” “Tiểu thư, vậy chúng ta?”
“Cha trở về rồi, theo lý mà nói ta làm nữ nhi phải đi vấn an mới đúng, nhưng bây giờ là tình huống này, ngược lại ta qua đó là không tốt, Chúc ma ma. . . . .” Tần Dĩ Mạt quay đầu, ung dung nói: “Đành phiền toái bà thay ta đi phía trước xem một chút, đừng để tân mẫu thân của ta xoi mói ra cái gì mới là tốt ” .
“Vâng! Tiểu thư” – Chúc ma ma hiểu rõ ý tứ của nàng, gật đầu cúi người đáp lời.
“Tiểu thư. . . . . . Cô vẫn chưa thấy cái màn kịch vừa nãy đâu!” – Đợi sau khi Chúc ma ma rời đi Thanh Thảo lập tức nhích tới bên người Tần Dĩ Mạt, ríu ríu rít rít nói: “Ngu Tâm Nhi kia vừa nước mắt lưng tròng đi qua đó cùng lão gia nhìn nhau, tân phu nhân liền tiến lên vài bước, vung tay hung ác cho ả một cái bạt tai, lại còn mắng ả là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, dâm~đãng~phụ~”
“Nàng làm chuyện này ngay trước mặt cha ta sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngay trước mặt lão gia, cô còn không biết lúc đó lão gia đều bị cái bạt tai này của nàng làm cho mơ hồ!”
“A. . . . . .” Tưởng tượng đến tình hình lúc đó, Tần Dĩ Mạt không khỏi bật cười một cái, liền nói “Vậy cha ta nhất định là tức chết rồi !”
“Đâu chỉ vậy!” Thanh Thảo vẻ mạt chấn động, nói “Nô tỳ vẫn chưa từng thấy qua lão gia tức giận như thế này, khi thấy tân phu nhân đánh Ngu Tâm Nhi xong, liền bạo nộ! Nghĩ cũng không nghĩ liền đem tân phu nhân đẩy xuống đất, lúc nô tỳ quay về tân phu nhân vẫn còn ngồi dưới đất gào khóc nói lão gia muốn giêt thê đó!”
Xem ra vị tân mẫu thân này của nàng tính tình cực hiểm a! Tần Dĩ Mạt tràn đầy hứng thú nghĩ, từ nay trở đi lão cha cặn bã kia mỗi ngày đêu không tốt rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Dĩ Mạt vệ sinh cá nhân xong, liền cùng mấy người Thanh Bình đi đến chỗ ở của cặn bã cha~.
“Hi Lan viện. . . . . .” Nàng ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu này, không tự giác liền nhớ tới âm dung tướng mạo của Tả Hương Lan, một cỗ thương cảmko kìm nén được liền từ từ tràn ngập trí óc.
“Tiểu thư” – Quản sự Bạch Phúc nhanh chân bước tới, nói : “Ngài là đến tìm lão gia sao?”
Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần lại, gật đầu, vừa cười vừa nói: “Ta đến thỉnh an phụ thân” .
Nghe được Tần Dĩ Mạt nói như vậy, trên mặt Bạch Phúc lộ ra vẻ khó xử
“Thế nào? Phụ thân hiện tại không tiện gặp ta sao?” Nàng thử dò hỏi.
“Lão gia kỳ thực không ở Hi Lan viện. . . . . .” Bạch Phúc liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mạt, suy nghĩ một chút liền nói đúng sự thật.
Ta biết, hắn hiện tại đang phải an ủi người trong lòng đang chịu tổn thương của hắn chứ! Tần Dĩ Mạt trong lòng âm thần nói như vậy, nhưng mà, trên mặt vẫn làm một bộ dáng cái gì cũng không biết, tiếp tục nói: “Nếu phụ thân không ở đây, vậy tân mẫu thân của ta có ở đây chứ?”
Vẻ xấu hổ trên mặt Bạch Phúc ngày càng đậm, chỉ nghe hắn nói : “Tân phu nhân đang ở đây, nhưng là lão gia phân phó rồi . . . . .” .
“Nếu tân mẫu thân ở đây, ta đây làm nữ nhi không thể bỏ đạo lý đến cửa mà không vào rồi” – Tần Dĩ Mạt không đợi Bạch Phúc nói xong, liền nâng váy nhanh chóng bước vào phòng khách .
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Lão gia phạt tân phu nhân cấm túc, bất luận kẻ nào cũng không được gặp a ! Ngài. . . . . .”
Tần Dĩ Mạt mới mặc kệ hắn nói cái gì đấy! Thừa dịp nha hoàn thay nàng cản lại, n