
hiều sức lực. Archimedes nói, cho tôi một điểm tựa tôi sẽ
nâng cả trái đất, mấy hòn đá này có là gì”.
Tiểu Ngọc nghe mù tịt:
“Trái đất gì? Archimedes gì, tiểu thư nói gì vậy?”.
A La cười khanh khách:
“Không cần phải hiểu, cứ làm theo ta”. Sau đó dạy Tiểu Ngọc dùng gậy tre luồn
dưới tảng đá, tìm một hòn đá khác kê dưới gậy, A La ra sức ấn cây gậy, bẩy tảng
đá lên, Tiểu Ngọc ở phía trước đẩy, tảng đá nhích dần từng tý tới bên tường.
Tiểu Ngọc vui mừng vỗ tay, A La suỵt một tiếng, hai người chuyển một hòn đá nhỏ
hơn bắt đầu kê xếp.
Mấy ngày sau, khi thất
phu nhân đến bên tường, chỉ nhìn thấy mấy khóm trúc và đám dây leo, không có
đường ra ngoài phủ. Đang buồn, A La đã kéo bà quay ra sau, đống đá đã được xếp
từng bậc cao dần sát tường, đi theo các bậc đó, dễ dàng trèo lên mặt tường.
Thất phu nhân và A La thử
ngó ra. Bên ngoài có một con đường nhỏ, tiếp nữa là một dòng sông. Xung quanh
không có ai, hai người cười thầm từ trên mặt tường nhảy xuống, vòng ra phía
trước. Thất phu nhân thốt lên: “Đứng ở chỗ này chẳng thấy dấu vết gì”.
A La đắc ý cười: “Con và
Tiểu Ngọc đã mất bao nhiều công sức lấy dây leo che lên đấy”. Trở về phòng,
thất phu nhân bắt đầu vẽ sơ đồ trong phủ, phán đoán con sông bên ngoài là từ
núi Ngọc Tượng trong vương cung chảy ra, ra khỏi đông môn, nhập vào sông Đô
Ninh. Thất phu nhân còn vẽ cả bản đồ Phong thành theo trí nhớ.
A La kết hợp sơ đồ do
thất phu nhân vẽ và những điều đọc được trong sách, mới có sơ đồ toàn cảnh của
Phong thành.
Phía nam ngoài Phong
thành là sông Đô Ninh. Phía tây là bình nguyên, đi thẳng mãi về phía tây sẽ đến
Khởi quốc. Phía đông là núi Ngọc Thúy, biệt uyển Thập Thúy sơn trang của Hộ
quốc công chúa xây dưới chân núi, lâm viên của hoàng gia cũng ở đó. Vượt qua
núi Ngọc Thúy là khu rừng rậm Hắc Sơn bạt ngàn, tiếp đến là bình nguyên Mãng
Độ, cũng chính là biên giới giữa Ninh quốc và An quốc, đi tiếp về đông là biển
Nguyệt Ly mênh mông.
Phía bắc Phong thành là
dãy Ngọc Tượng. Vương cung xây dựa vào núi, các đỉnh núi thuộc dãy Ngọc Tượng
cao chót vót chạm mây, quanh năm tuyết phủ, tuyết tan tạo thành suối Toái Ngọc,
bốn mùa không bao giờ cạn, chảy qua vương cung ra ngoài, lại phân lưu thành
những nhánh nhỏ chảy vào thành làm nguồn nước, phía sau dãy Ngọc Tượng cũng là
rừng rậm, đi tiếp là biên giới với An quốc.
Phía nam qua sông Đô
Ninh, qua mười ba trấn là đến Hán Thủy, tiếp đến là Trần quốc. Phía tây nam
cách Hán Thủy là Hạ quốc.
Phong thành chỉ có ba
cổng lớn, tựa núi kề sông vững chãi. Cách An quốc một khu rừng rậm, là không
còn phải lo gì nữa. Phong thành là tuyến phòng thủ cuối cùng của Ninh quốc.
Ninh quốc phồn thịnh thanh bình, mấy chục năm không xảy ra chiến tranh.
Từ vương cung có một con
đường thẳng tắp dẫn tới cổng bắc Phong thành, đoạn đường trong thành lại gặp
con đường thông với cổng đông bắc. Phong thành tự nhiên được chia thành bốn
khu. Phía tây bắc là khu cung thất và công đường; đông bắc là cung thất của
hoàng thân, đại thần và công quán của sứ thần các nước, đây là khu vực giàu
sang; tây nam là khu thường dân; đông nam là khu thương mại.
Trong các khu chỗ nào
cũng trà quán, tửu lầu, quán cơm chi chít như bàn cờ. Khu thương mại là nơi ăn
chơi giải trí phong lưu, ở đây có dinh thự lộng lẫy của thương gia, các tửu
quán, lầu xanh, ngoại thương quán xa hoa cao cấp nhất. Ra khỏi cửa nam, trên
sông Đô Ninh thuyền hoa dày đặc. Tóm lại, đây chính là đô hội quốc tế lớn sầm
uất náo nhiệt, được phân chia chức năng rõ ràng.
A La ra ngoài, đầu tiên
đi tham quan khu thương mại. Nàng cần kiếm tiền, cần thu thập thông tin, cần
tìm hiểu phong tục tập quán của một nơi xa lạ. Những nơi chưa phát triển luôn
tàng ẩn thế giới đào viên. A La tin là nàng nhất định tìm được. Lúc này nàng
không mong lập nên nghiệp lớn ở thế giới cổ đại, chỉ muốn sống yên ổn, có thể
tự quyết định mọi chuyện của mình.
Hôm đó Thanh La dậy sớm,
bên trong mặc áo ngắn bó sát, bên ngoài choàng áo chùng rộng màu bạc, tóc cột
chặt, thắt đai lưng gọn gàng, soi gương thấy một tiểu nam nhi mặt mày khôi ngô,
ngũ quan rạng ngời như ngọc.
Thất phu nhân giúp nàng
dùng bột nâu bôi những chỗ lộ da thịt, tô đậm lông mày. A La ép cho giọng nói
thấp trầm, sải bước dài, sao cho dáng điệu cử chỉ không còn vẻ yểu điệu của một
tiểu thư khuê các. A La rất vừa ý, thất phu nhân tạm yên lòng, cười nói: “Nếu
không phải là người quen, nhất định không nhận ra con là gái”.
Lần đầu hành động cảm
giác có chút xúc động, căng thẳng, A La nhẹ nhàng vượt qua tường, rồi rút thang
dây giấu kỹ, bụng nghĩ, như thế này đơn giản hơn cả leo núi. Nếu biết khinh
công nữa thì tốt, bay đi bay lại tự do quá. Nghĩ đến tài khinh công của Lưu
Giác, A La bất giác thấy ngưỡng mộ vô cùng, nếu không có chuyện với nhau, tìm
chàng ta làm sư phụ thì tốt quá.
Sau khi tiếp đất bình an,
xác định phương vị, A La rảo bước đi về khu thương mại, nhìn con sông nhỏ phía
xa, lại đổi ý. Đi đến một góc vắng của tường viện, lấy sáo thổi khúc bình an
thường ngày vẫn hòa tấu với tiêu. Tiếng s