
áo vừa vang lên, A La chú ý nhìn
quanh, lát sau đã thấy tiếng tiêu vọng đến. Nghiêng tai lắng nghe, chính là từ
phía sông vọng lại, bèn cất sáo đi về phía đó.
Tiếng sáo vừa dứt, tiếng
tiêu liền ngập ngừng, cơ hồ cảm thấy lạ hôm nay sao tiếng sáo lại ngắn ngủi như
vậy, sau đó lại tiếp tục vang lên.
A La đến gần bờ sông mới
đi chậm lại, làm ra vẻ nhàn tản vãn cảnh. Không lâu sau nhìn thấy dưới rặng
thùy liễu ven sông có một chàng trai đang ngồi, mình vận áo chùng màu tím, tay
cầm cây ngọc tiêu. Thì ra người thổi tiêu là chàng ta, vì sao ngày nào cũng đến
đây thổi tiêu? Chỉ vì muốn họa xướng với tiếng sáo của mình ư?
Cảm thấy phía sau có
người, chàng trai quay đầu, thấy một tiểu công tử tuấn tú đang nhìn cây tiêu
trong tay mình, bỗng bật cười: “Tiểu đệ đệ, đệ cũng thích tiêu ư?”.
A La nhìn chàng công tử
tuổi chừng đôi mươi, lông mày dài hình lưỡi mác vếch đến tận tóc mai, ánh mắt
thâm trầm, khóe môi thấp thoáng nụ cười mơ hồ, lại là một chàng thượng lưu.
Nhìn diện mạo không phải hạng tiểu nhân, lại thêm chàng ta đã hòa tấu với mình
lâu như thế, A La bỗng có thiện cảm, trả lời: “Tại hạ đi dạo bên sông, nghe
tiếng tiêu du dương, lần theo tiếng ngọc đến đây, làm phiền công tử rồi”.
Chàng trai cười khe khẽ:
“Đừng ngại, đừng ngại, hôm nay cũng chỉ một lát này thôi”.
A La cảm thấy chàng ta có
gì buồn bã, biết đó là do không có tiếng sáo xướng họa, liền cười nói: “Tại hạ
thích thổi sáo, liệu có thể cùng công tử hợp tấu một khúc?”.
Mắt công tử sáng lên vui
mừng: “Tiểu huynh đệ cũng biết thổi sáo ư? Tốt quá!”.
Ngay lúc đó hai người lấy
tiêu và sáo hòa tấu, hợp khúc vừa dứt, tình đã thêm phần gắn bó. Chàng công tử
nhìn A La hỏi: “Gặp được tri kỷ lòng mừng khôn xiết, nhìn tiểu huynh đệ rất
thân thiện, liệu có thể mời tiểu huynh đệ vào Thiên phong lầu hàn huyên chút
đỉnh?”.
A La nghĩ, Thiên phong
lầu có lẽ là những nơi có trà quán, tửu lầu, vừa hay đang muốn đi, có người bạn
đường càng tốt. “Đệ tên La Sơn, còn quý danh đại ca?”. A La tự nhiên thắt chặt
thêm quan hệ.
Công tử cười nói: “Tốt,
hôm nay không chỉ gặp tri kỷ lại quen thêm một huynh đệ, ta họ Trần, đệ cứ gọi
Tử Ly cũng được, đại ca cũng được”.
A La thân thiết gọi đại
ca. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, A La vui mừng phát hiện vị đại ca mới quen
này rất thông thạo Phong thành, theo chàng ta coi như có người hướng dẫn, có
một tấm bản đồ sống, tự chúc mừng đã gặp vận may. Ở nơi lạ nước lạ cái này, có
một người bạn quý biết bao, hơn nữa người bạn này xem ra cũng là một anh chàng
đẹp trai đứng đắn. A La che miệng, cười thầm.
Hai người men bờ sông
theo hướng đông, lên mặt đê, đã thấy quán trà, A La lần đầu tiên đi trên đường
phố của Phong thành, nhìn gì cũng mới lạ, cái gì cũng hiếm gặp, đầu ngó nghiêng
hai bên, không muốn bỏ sót thứ gì, quay đầu nhìn, hai người đã cách khá xa khu
lầu gác cao cấp. Đột nhiên Tử Ly gọi nàng: “Sơn đệ, cứ đi thế này, tối mịt cũng
không đến được Thiên phong lầu”.
A La đỏ mặt, ngẩng đầu
nhìn: “Đại ca, Thiên phong lầu còn xa không?”.
Tử Ly đáp: “Cưỡi ngựa
không đến hai khắc, đi bộ phải một canh giờ”.
A La bụng nghĩ, đi mất
hai tiếng đồng hồ? Phong thành lớn thật, xem ra có ngựa là tốt nhất. Nói ngựa
là ngựa đến, một tiếng ngựa hý vang, A La nhìn ra, thấy cái đầu ngựa to đùng đã
thò ra trước mặt.
Tử Ly nói: “Ta cho gia
nhân dắt ngựa đứng chờ ở đây, Sơn đệ, có biết cưỡi ngựa không?”.
“Ngồi trên lưng ngựa để
người khác dắt, có gọi là biết cưỡi không?”.
Tử Ly thấy ánh mắt lóng
lánh, tinh anh nhìn mình không chớp, lòng thầm thốt lên, quả là một đôi mắt
đẹp. Chàng nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, chìa tay cho A La: “Nào cùng cưỡi với
đại ca”.
A La ngần ngừ nắm bàn tay
chàng, thấy một luồng lực lớn xộc đến, người đã được kéo lên ngựa nhẹ tênh.
Chàng ta cũng biết võ công? A La bất giác nhướn mày, hiệp khách giang hồ thời
cổ đại sao mà nhiều đến thế.
Tử Ly cười: “Ngồi cho
vững!”. Khẽ huýt một tiếng, con ngựa tung vó lao đi. A La nhắm mắt cố không để
tiếng hét vọt ra khỏi miệng, tay nắm chặt cương, người hơi ngả về sau, cả người
đã rơi vào lòng Tử Ly. Hơi thở nóng hổi trên đỉnh đầu, một giọng trầm dịu vang
lên: “Đừng sợ, có đại ca ở đây, không rơi được đâu”.
A La dở khóc dở cười,
huynh nói không sợ là không sợ hay sao. Nàng vẫn cứng người, toát mồ hôi lạnh,
mỗi lần ngựa lồng lên là nàng hồn siêu phách lạc. Nhìn mọi thứ bên đường như
bay về phía sau, cuối cùng nàng hét lên; “Đại ca, chậm một chút có được
không!”.
Tử Ly nghe giọng nàng run
run, biết đây là loại công tử nhà giàu được nuông chiều, nhát gan chưa bao giờ
cưỡi ngựa. Nhìn thấy đã vào cửa thành phía đông, liền cho ngựa đi chậm lại:
“Sơn đệ, bây giờ tốt rồi, để ngựa đi nước kiệu, đệ có thể cưỡi ngựa ngắm phố
phường”. Lúc này A La mới ngồi thẳng người, nhìn thấy con đường trước mặt có lẽ
rộng đến hai, ba chục thước, thỉnh thoảng có cỗ xe ngựa đi qua cũng không cần
tránh, dưới chân, mặt đường phẳng phiu, lát đá tảng xanh trơn nhẵn. Từ chỗ này
có thể nhìn thấy khí thế của Phong thành. Hai bên đường vô cùng náo nh