
hỉ nghe tiếng xương gẫy rắc một tiếng, tên
bịt mặt đổ xuống.
Nàng cố giữ cho thân
người linh hoạt, nhảy sang phải, né sang trái, thỉnh thoảng vung tay chém một
nhát, tự mình cũng thấy tay đã hết lực. Chỉ nghe thấy Tử Ly kêu lên, đứng dậy,
đẩy nàng về sau. Lúc đó không biết từ đâu, tên bay đến rào rào, những kẻ bịt
mặt kêu lên thảm thiết từ từ ngã gục.
Liền sau đó, mấy người từ
trên tường nhảy xuống, quỳ sụp trước mặt Tử Ly, hoảng hốt: “Thuộc hạ đến chậm,
xin chúa công trách tội!”.
Tử Ly nhìn họ: “Đứng lên
đi!”.
Mấy người nhanh nhẹn
khiêng những xác chết đi, lau sạch vết máu trên đất, tất cả đều làm nhanh chóng
gọn gàng. Lát sau trong ngõ đã như không xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó có tùy
tùng dắt ngựa đến, đứng hầu một bên.
A La kinh ngạc nhìn cảnh
tượng trước mặt, miệng thở hổn hển, tay vẫn còn run, trời ơi, chuyện gì thế
này? Quay đầu nhìn thấy Tử Ly mặt như cười, bèn hỏi: “Đại ca không trúng độc
sao?”.
Mắt Tử Ly cười: “Chút độc
đó, một lát là hết. Huống hồ, kẻ mọc cánh cũng không thoát chính là bọn
chúng!”.
A La mới hiểu tại sao vừa
rồi Tử Ly không hề tỏ vẻ lo lắng, lòng hơi buồn, mình vẫn nghĩ về con người ở
đây đơn giản quá. Băn khoăn hỏi Tử Ly: “Vậy đại ca còn đứng nhìn đệ bị đâm?
Thật thiếu nghĩa khí! Không nhận là đại ca nữa! Sau này đừng nói chúng ta quen
nhau, coi như ta ngốc nghếch một phen”. Nói xong nhặt áo choàng bỏ đi.
Tiếng Tử Ly vang lên đằng
sau: “Vừa rồi sao đệ không cưỡi ngựa bỏ chạy?”.
A La quay đầu lườm chàng:
“Không phải không muốn cưỡi, mà ta bị ngã xuống!”.
Tử Ly mỉm cười: “Đệ có
thể đi, bọn chúng đâu có muốn mạng của đệ!”.
A La càng giận: “Không
nghe bọn chúng nói đệ là tiểu công tử xinh đẹp hay sao? Đệ muốn cũng không đi
được! Cáo biệt, sẽ không gặp lại nữa!”.
Đi được mấy bước, Tử Ly
đã đuổi kịp: “Có muốn học cưỡi ngựa không?”
A La không thèm nghe, Tử
Ly lại tiếp: “Có muốn thử tất cả sơn hào hải vị của Phong thành không?”.
A La vẫn không thèm, Tử
Ly lại than vãn: “Ta chỉ muốn xem võ công của đệ mà thôi. Đòn tung chân của đệ
rất lợi hại, ta biết đệ có luyện công. Nếu đệ nguy cấp, ta nhất định ra tay, ta
không ra tay, thị vệ của ta cũng ra tay. Thế này nhé, đệ cần gì nói đi, nếu làm
được nhất định ta sẽ giúp”.
A La dừng lại, người này
xem chừng chỉ có một mình, nhưng lại có thị vệ võ nghệ giỏi như vậy ngầm bảo
vệ, thân thế chắc chắn không đơn giản, không thể đắc tội được. “Thật không?”.
“Thật”. Tử Ly mỉm cười.
A La lại hỏi: “Huynh rất
giàu phải không?”.
Tử Ly cau mày: “Coi như
thế đi!”.
A La cười: “Có tiền là
được, liệu đệ có thể hỏi, cần bao nhiêu bạc có thể mua được Thiên phong lầu?”.
Tử Ly cười: “Đệ muốn
Thiên phong lầu?”.
A La lắc đầu. Tử Ly ngẫm
nghĩ, nói: “Một vạn ngân lượng”.
A La hỏi: “Nếu muốn mua
một ngôi nhà ở Phong thành, cần bao nhiêu bạc thì đủ?”.
Tử Ly cười: “Mấy trăm
lạng là có thể mua được một chỗ vừa vừa, thường dân sống tằn tiện nhất, thì năm
mươi đến một trăm lượng là có thể đủ chi trong vòng một năm”.
“Vậy mấy món vừa rồi đã
ăn hết chi tiêu một tháng của thường dân!”. A La cảm thấy ở đây sự chênh lệch
giàu nghèo quá lớn.
Tử Ly vẫn mỉm cười: “Mua
một a đầu chỉ cần hai chục lượng”.
A La nói: “Đệ cần một
ngàn lượng, đại ca có thể cho đệ không?”
Tử Ly nhìn nàng vẻ lạ
lùng: “Đệ cần một ngàn lượng để làm gì?”.
A La nói: “Để trả công
cho đệ! Cứu mạng huynh, đệ đã suýt mất mạng! Mạng của huynh đáng giá một ngàn
lạng chứ!”.
Tùy tùng đứng bên phẫn
nộ: “Dám hạ nhục chủ nhân bọn ta?”.
Tử Ly nhìn bọn họ, bọn
tùy tùng cúi đầu không dám nói, nét mặt vẫn hậm hực. A La hỏi: “Chê ta mua rẻ
chủ nhân các người sao? Vậy thì hai ngàn lượng vậy”.
Tùy tùng không dám mở
miệng, nhưng mặt đỏ phừng phừng. Tử Ly cười: “Đệ muốn kinh doanh ẩm thực như
Thiên phong lầu?”.
A La cười: “Đệ không tham
lam, hai ngàn lượng, chúng ta ân oán rạch ròi, sau này không ai nợ ai”.
Tử Ly nhìn nàng chằm
chằm: “Hay là đệ giận ta đã có chuẩn bị lại không ra tay?”.
A La cười: “Đệ biết võ
công, lại vừa quen nhau, huynh nghi ngờ cũng không phải là lạ. Nhưng đệ không
thích”.
Tử Ly vừa giơ ngón tay ra
hiệu, tùy tùng đưa ra một bọc bạc, chẳng buồn nhìn trao ngay cho A La. A La mở
ra đếm đủ hai ngàn lượng, trả lại số bạc thừa, xong xuôi quay người bỏ đi.
Khi sắp ra khỏi con ngõ,
nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã vung ra,
nhấc bổng nàng lên ngựa. Tử Ly cười: “Ta tiễn đệ về, nhà đệ ở đâu?”.
A La lúc này đã kệt sức,
thấy của cho không, nên cũng không từ chối, nói: “Đưa đệ đến chỗ ta gặp nhau là
được”.
Tử Ly không nói gì thêm,
ra roi thúc ngựa đi về hướng đông, vòng đến bờ sông.
A La xuống ngựa đi thẳng,
Tử Ly kéo lại, tháo miếng ngọc bội trên thắt lưng đưa cho nàng: “Sau này có
chuyện gì, cứ đến Hưng Nguyên quán trong thành tìm chủ quán, đưa cái này nói là
của Tử Ly công tử cho đệ”.
A La nghĩ ngợi rồi cầm
miếng ngọc bội.
Tử Ly lẳng lặng lên ngựa,
ra roi phóng đi. A La đi đến bên tường bao tướng phủ, nhìn quanh không thấy ai,
bèn lấy sáo thổi ám hiệu. Lát sau Tiểu Ngọc xuất hiện