Snack's 1967
Duyên Kỳ Ngộ

Duyên Kỳ Ngộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325131

Bình chọn: 9.00/10/513 lượt.

ếng nhất Phong thành của

phường Ngọc Cẩm đến tận nhà cắt may y phục cho Thanh Lôi. Sau lại nghe tin các

nhà khác hầu như cũng mời vị sư phụ này, nên lại thôi. Đang lúc bối rối, nhị

phu nhân, ngũ phu nhân, lục phu nhân lại mủm mỉm cười, bê ra một bộ y phục lộng

lẫy, nói đó là chút lòng của ba người.

Giở ra xem, chất liệu

bằng lụa hương la, có thêu những bông hoa mai Thanh Lôi yêu thích nhất bằng

những sợi chỉ tơ óng ánh, trong nhụy mỗi đóa hoa đều đính một hạt đá hồng bảo.

Không đặc biệt hào nhoáng nhưng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Thanh Lôi mặc lên

người rất mực yểu điệu phú quý, kiều diễm vô song. Lý tướng mừng đến độ mấy

ngày liền lần lượt đến phòng các phu nhân kia để tỏ ý khen ngợi.

Thất phu nhân đưa đồ

trang sức gia truyền cho Thanh Lôi đeo. Tứ phu nhân sợ mình lạc hậu, cẩn thận

vẽ mấy kiểu trâm cài để Thanh Lôi tham khảo.

Trở về Đường viên, thất

phu nhân cười nói với A La: “Con có muốn ngày mai đẹp hơn đại tỷ không?”. A La

xua tay: “Con còn đang tiếc không được hóa trang theo kiểu a hoàn lần nữa để

nâng váy cho đại tỷ. Mẹ à, chúng ta cũng nên làm chút gì, nếu không cha và mấy

phu nhân kia sẽ không vui. Lúc này không nên làm bất cứ chuyện gì để ông ấy

nghi ngờ”.

Thất phu nhân cười, nói:

“Đương nhiên rồi, những gì cần làm mẹ sẽ làm”. Thất phu nhân tự tay chải đầu

đeo đồ trang sức cho Thanh Lôi theo mẫu vẽ đã chọn. Dưới bàn tay khéo léo của

thất phu nhân, khi Thanh Lôi bước ra, mọi người trong Lý phủ đều ngây người

sửng sốt. Thái tử phi lý tưởng có lẽ nên có dáng vẻ như Thanh Lôi, đoan trang

quý phái mà vẫn yểu điệu dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan của Thanh Lôi như tỏa

hào quang, A La nghĩ, một Thanh Lôi như thế này cũng xứng với phong độ của thái

tử. Không biết Cố Thiên Lâm và Vương Yến Hồi trang điểm thế nào, nàng quả thật

rất hiếu kỳ.

Để làm nền cho nhân vật

chính, Thanh Phỉ và Thanh La không trang điểm nhiều, chỉ đủ xứng với thân phận,

cũng xiêm y mới, đồ trang sức mới. A La ngồi trước gương nói với thất phu nhân:

“Mẹ à, không nên chải hất mái bờm của con, cứ để như mọi ngày là được”.

Thất phu nhân thở dài:

“Tam Nhi, mẹ rất muốn trang điểm cẩn thận cho con”.

A La cười: “Sau này còn

nhiều cơ hội, hôm nay không được. Con cũng muốn xem mình trang điểm tử tế trông

sẽ thế nào. Mẹ của con đẹp thế này, A La có lẽ cũng không đến nỗi nào đâu”.

Thất phu nhân đột nhiên

trở nên trẻ trung: “Mẹ thử trang điểm cho con, sau đó lau đi cũng được, để

chúng ta tự ngắm thôi mà”.

A La cười hi hí: “Gọi

Tiểu Ngọc ra cửa canh chừng, nhỡ có ai vào”. Hai người nhìn nhau cùng cười.

A La nghĩ đến đêm dạ hội

với bạn bè ngày nàng mới vào đại học, cả khu ký túc nữ bận tíu tít, ai cũng thử

váy áo, son phấn, trang điểm, náo nhiệt vô cùng. Bây giờ bọn họ, người ra nước

ngoài, kẻ lấy chồng, có lẽ đều sống rất tốt. Đột nhiên nghĩ đến cha mẹ, bảy năm

rồi, có lẽ họ cũng đã quen cuộc sống không có mình. Nghĩ vậy, hai hàng nước mắt

ứa ra. Thất phu nhân thấy vậy thở dài hỏi: “Tam Nhi, con khóc ư?”.

A La vội lau nước mắt:

“Không có gì, chỉ không muốn đi dự tiệc mà vẫn phải đi”. Nói đoạn nhìn vào

gương, sững người. Sau khi chải hất mái bờm, vầng trán trong ngần, rờ rỡ tỏa

sáng của nàng lộ ra hoàn toàn, một khuôn mặt hoàn mỹ như tạc bằng ngọc, cặp mắt

to, rạng ngời long lanh ngấn nước. Khuôn mặt vẫn còn nét thơ trẻ nhưng đã lay

động vô ngần, nàng không nén nổi giơ tay chạm vào người trong gương.

Thất phu nhân lại thở

than: “Tam Nhi, bây giờ con đã khiến người ta nhìn không muốn rời, mấy năm nữa

sẽ thế nào, đẹp quá cũng không phải chuyện hay”.

“Cho nên vừa rồi con mới

bảo mẹ cứ để mái bờm che nửa mặt, con không muốn là hồng nhan bạc phận, rất

khổ”. Nói xong lè lưỡi, khuôn mặt trong gương sinh động hẳn lên. A La nhìn mãi,

quay đầu nói với thất phu nhân: “Mẹ à, sửa đi nào”.

Thất phu nhân chải lại

đầu giúp nàng, hỏi: “Tam Nhi, sau này con muốn tìm một phu quân như thế nào?”.

A La ngẫm nghĩ, đáp: “Ít

nhất cũng không phải là người thích con chỉ vì khuôn mặt này. Sau đó, là người

có thể bảo vệ con, chỉ có một mình con, và không có quá nhiều phép tắc. À, có

lẽ yêu cầu này quá cao rồi, ở đây không có đâu. Nhưng bây giờ con vẫn chưa nghĩ

nhiều, giờ đây cả ngày con chỉ nghĩ một điều, làm sao không bị người ta ức hiếp

là tốt rồi. Con sợ nhất là chết, động tý là chém đầu, đúng là xã hội phong kiến

vạn ác”.

Thất phu nhân băn khoăn

hỏi: “Xã hội phong kiến? Là cái gì thế?”.

A La cười: “Chính là cái

đất nước này, mọi thứ xung quanh. Đại khái là như thế”. Nàng cười thầm, không

thể dùng những từ ngữ hiện đại, kẻo lại phải giải thích mệt lắm.

Sau khi chải đầu, thay

trang phục, A La lại ăn khá nhiều đồ ăn vặt, thấy sắp đến giờ, mới cùng đại phu

nhân, Thanh Lôi, Thanh Phỉ lên xe ngựa vào cung dự tiệc.

Văn hào Victor Hugo đã

từng miêu tả nhà thờ Đức bà Paris là một dàn nhạc giao hưởng bằng đá đồ sộ,

kiến trúc là âm nhạc lắng đọng, mỗi phiến đá được lắp ghép tinh tế tạo nên kiến

trúc đều là một âm phù tuyệt diệu, những tổ hợp kết phối khác nhau tấu nên

những khúc nhạc khác nhau. Trình T