
inh từng đến Cố cung ở Bắc Kinh, Cố cung ở
Thẩm Dương, cung điện Bangkok ở Thái Lan, bảo tàng Louvre của Pháp, cũng đã
nhìn thấy trường quay mô phỏng Tần cung, Hán cung, nhưng nhìn thấy vương cung
Ninh quốc xây dựa vào núi lúc này vẫn không khỏi kinh ngạc thán phục. Từ quảng
trường mênh mông dưới chân núi nhìn lên, cổ ngửa hết cỡ, mà dường như vẫn không
thể nhìn hết vương cung trên núi.
Người sống trên đó, lên
xuống không mệt hay sao? Nàng hỏi đại phu nhân: “Mẹ cả, vương cung nơi cao nhất
là bao nhiêu? Người lên xuống núi liệu có mệt lắm không? Hơn nữa hình như lại
còn có tuyết”.
Đại phu nhân nhìn nàng:
“Cao nhất là lãnh cung, người trong đó khỏi cần xuống núi. Bây giờ nói cho các
con biết, để các con vào cung không chạy lung tung. Kim điện chỗ vương thượng
nghị sự tọa lạc dưới chân núi, lên một chút thực ra là một khe núi, hậu cung
đều ở đó, chỉ hơi cao hơn một chút. Lên chút nữa là khu lưu trữ thư tịch, giặt
giũ trang phục của vương cung, tiếp đến là ty tông nhân và lãnh cung, đỉnh của
dãy Ngọc Tượng chính là hoàng lăng. Ngự hoa viên ở khe núi hơi chệch về phía
tây nam, hôm nay hoàng hậu nương nương mở tiệc ở đó. Ngự hoa viên rộng vô
chừng, các con nhất định không được chạy lung tung, đề phòng lạc đường gây họa,
nhớ chưa?”.
Ba cô gái vội đáp: “Rõ
ạ”.
Vào cửa cung, tất cả
chuyển sang kiệu nhỏ. A La lén vén rèm nhìn ra, bầu trời một màu lam xám đang
dần tối. Trong vương cung đèn thắp sáng như ban ngày. Đến cổng ngự hoa viên,
mọi người xuống kiệu, A La kinh ngạc phát hiện mặt đường nhấp nháy phát sáng,
giống như đèn ngầm dưới mặt đường thời hiện đại. Nàng lén lùi lại một chút,
nhìn quanh không ai để ý, nhanh tay cúi xuống sờ, toàn là đá. Thầm nghĩ chắc là
được lát bằng loại đá lân tinh, phát sáng mà không chói mắt, nàng bất giác thầm
khen Ninh quốc đúng là biết hưởng thụ. Nhìn ra xa, toàn bộ ngự hoa viên như
chìm trong biển ánh sáng.
A La nheo mắt, bỗng nhận
ra những con đường trong vương cung tạo nên hình chim đại bàng. Khách được dẫn
đến vị trí đã định dành cho từng phủ, nàng vừa nhìn hình họa thì phát hiện chỗ
họ ngồi vừa đúng bộ phận đầu chim. Vừa rồi họ từ phía móng vuốt đại bàng tiến
vào. Vậy hai bên đông tây đương nhiên là phần cánh chim. Đầu đại bàng rộng như
vậy, hai cánh giương lên, ngự hoa viên thực sự rộng khủng khiếp.
Nhìn các cung nữ đi đi
lại lại, A La thầm nghĩ, tỳ nữ mà đại phu nhân mang theo hôm nay là người khác,
không phải Quyên Nhi. Lâu lắm không thấy Quyên Nhi, không biết vẫn ở chỗ đại
phu nhân hay đã đi đâu, đành phải trông chờ vào mệnh của Quyên Nhi vậy. Nàng
thở dài, một lần nữa tự nhắc mình phải thận trọng từng lời ăn tiếng nói, nếu
không muốn rước họa vào thân.
Lúc này tân khách được
mời đã lục tục kéo đến. Đối diện với bàn của A La có lẽ sẽ là chỗ của phủ Cố
tướng. Ghế bên cạnh nàng có một thiếu nữ chừng mười mấy tuổi đang ngồi một mình
trên ghế, thần thái ung dung, khuôn mặt nhìn nghiêng rất xinh đẹp, A La thầm
đoán có lẽ là Vương Yến Hồi?
Hình như cảm thấy có
người nhìn, cô nương đó nghiêng mặt nhìn A La mỉm cười, hai mắt lóe sáng. A La
cũng cười tươi đáp trả, ánh mắt gặp nhau, bất chợt thấy chột dạ, có cảm giác
hình như nàng ta nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Thanh Lôi khẽ hắng một
tiếng, thiếu nữ ngoảnh nhìn về phía đối diện, A La cũng ngoái đầu theo, đúng
lúc nhìn thấy Cố Thiên Lâm đang dìu mẫu thân đi vào. A La suýt bật cười, Thanh
Lôi và Cố Thiên Lâm đúng là kỳ phùng địch thủ, Thanh Lôi đêm nay đoan trang quý
phái, Cố Thiên Lâm lẽ nào không thế. Hai người trang điểm gần giống nhau, chỉ
có màu sắc y phục của Cố Thiên Lâm nhạt hơn, của Thanh Lôi đậm hơn. Y phục của
Thanh Lôi thêu hoa mai, dưới ánh đèn, những hạt đá quý lóng lánh phát sáng, cả
người cũng tỏa hào quang. Lại nhìn Cố Thiên Lâm, những đường chỉ thêu trên y
phục hình như hơi đặc biệt, chúng phát ra ánh sáng rực rỡ giống như ánh lân
tinh trong hoa viên. Lại nhìn Vương Yến Hồi, y phục không có gì đặc biệt, trên
cổ đeo chuỗi ngọc minh châu quý giá, làm cho khuôn mặt có một vẻ dịu hiền đặc
biệt.
Nếu trên đầu mỗi người có
một ngọn đèn xạ quang thì tốt, giống như những quầng ánh sáng trên sân khấu. A
La đột nhiên nghĩ đến Đức mẹ đồng trinh Maria, cúi đầu nén cười. Nội thị hô:
“Vương thượng, hoàng hậu giá đáo!”.
Khách vội rời khỏi chỗ
quỳ sụp xuống, hô vạn tuế. Lúc đã yên vị, A La lén nhìn lên phía trước, Ninh
vương tuổi trạc ngũ tuần, dung mạo rất giống thái tử, thời trẻ chắc cũng là một
trang tuấn kiệt. Hoàng hậu đầu đội vương miện, xấp xỉ tứ tuần, dung mạo phóng
khoáng, tầm vóc trung bình.
Thái tử đứng bên Ninh
vương. Mắt đang nhìn về phía này, A La liếc sang bên, thấy mặt Thanh Lôi đỏ
bừng, cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, đã nhanh chóng trao cho thái tử ánh mắt e
thẹn. A La thấy miệng thái tử mủm mỉm cười nụ.
Ninh vương nói: “Hôm nay
hoàng hậu mở yến, quả nhân cũng chỉ là khách, xin mời hoàng hậu chủ trì”.
Hoàng hậu không từ chối,
tạ ơn rồi nói: “Trung thu trăng tròn, rất hợp để thưởng lãm. Hôm nay chỉ cầu
vui, không nói chuyện gì khác. Đã sớm m