
khi
uống cạn vò rượu thì nến trên bàn đã cháy hết. Ta uống đến độ đầu óc mơ màng, hắn
cũng uống đến mức lảo đảo liêu xiêu, hai chúng ta liền nằm luôn ra giường mà ngủ.
Ta nằm trên giường, lật người lại, nói với hắn rằng: “Ta sống
đã bao năm, vậy mà mãi tới hôm nay mới được uống rượu sảng khoái thế này”.
Hắn “ừm” một tiếng, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, gian phòng trọ trống không, không thấy
bóng dáng người kia đâu.
Chủ quán dưới lầu nói, không có người nào thấy vị công tử
kia đi ra cả, thậm chí tiền phòng cũng chưa thanh toán.
Thế mà hắn cứ biến mất tăm như vậy đấy, một ngày rồi lại hai
ngày, ta không còn trông thấy hắn nữa. Ta đã lục tung tất cả các chốn có thể
tìm, gian phòng trong quán trọ ấy, ta trả tiền theo ngày, cứ giữ lại cho hắn suốt.
Chủ quán nói, vị công tử kia không nói hắn từ đâu đến, người nơi khác cũng chẳng
biết hắn là ai.
Ta cứ như bị ma xui quỷ khiến, không tài nào dừng tìm hắn được.
Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà sao nhớ mãi chẳng quên.
Ta tìm mãi từ Đoan Ngọ năm ấy đến tận Trung Thu năm nay.
Trong hơn một năm này, ngồi uống rượu cùng ai cũng thấy không hứng thú. Đêm ngủ
nằm mơ, những giấc mơ hỗn độn, hôm nay mơ thấy mình là một con lợn rừng, ngài
mai lại mơ thấy mình trong xác rùa đen. Có một ngày, ta mơ thấy mình đang đứng
nơi sương khói lượn lờ, hắn ở ngay phía trước, ta gọi hắn một tiếng Hoành Văn,
hắn liền quay người lại, dường như đang định mở miệng nói gì… Đúng lúc này, ta
tỉnh.
Có một ngày, ta thất thểu lê bước vào trong một ngôi miếu nhỏ,
xin một lá xăm tìm người.
Người giải xăm nói, lá ta bắt được là xăm hạ hạ, muốn gặp lại
người muốn tìm, khó như khi hái trăng.
Người giải xăm trông gương mặt suy sụp chán nản của bản công
tử, liền an ủi rằng, thật ra trên lá xăm này vẫn còn một đường cơ hội, khi hái
trăng vẫn còn tốt hơn khi vớt trăng.
Ta hỏi, sao lại nói thế.
Người giải xăm nói, khi vớt trăng, thứ vớt được chỉ là ánh
trăng trong nước, vớt thế nào cũng chỉ là cái bóng mà thôi, không biến thành thật
được. Khi hái trăng thì khác, ánh trăng hái được dù sao cũng là ánh trăng thật
sự.
Ta nói, nhưng khi không leo được lên trời.
Ta chán chường móc bạc ra, đặt lên bàn giải xăm, bước ra khỏi
ngôi miếu nhỏ.
Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, ta bước tới bên đường,
nghe có người bắt chuyện: “Vị thiếu gia này có ngồi không?”.
Ta liền ngồi xuống, lại nghe thấy người kia nói: “Ngài muốn
ăn gì?”.
Ta tùy tiện nói: “Cái gì cũng được”.
Chẳng mấy chốc, một bát lớn bốc khói nghi ngút đã được đặt
xuống mặt bàn cạnh ta. Người bưng bát ân cần cười nói: “Ta trông công tử cứ như
đã đói đến mất cả hồn rồi, liền tự tiện quyết định thay, làm cho ngài một bát mỳ
vằn thắn lớn”.
Mỳ vằn thắn? Ta có chút hoàn hồn, nhìn bát mỳ, loại đồ ăn
này quả thật ta chưa nếm thử bao giờ. Tiện tay vớ lấy đôi đũa, vớt một gắp mỳ
cho vào miệng, mùi vị cũng thật mới mẻ.
Một ông lão ngồi ăn mỳ ngay bên cạnh cứ nhìn ta chằm chằm,
cái miệng còn đang ngậm mỳ há hốc cả ra.
Ta nuốt mỳ xuống, hỏi : “Ông lão, có việc gì sao?”.
Ông lão chần chừ một lúc, mới mở miệng đáp: “Lúc nãy lão thấy
trong mỳ mà công tử gắp lên có dính một viên phân chuột lớn lắm, còn chưa kịp
nhắc… thì công tử đã nuốt mất tiêu rồi…”.
Đêm đến, ta trở về nhà, viên phân chuột kia liền làm mưa làm
gió trong bụng ta.
Tình cảnh này, dường như đã từng xảy ra rồi thì phải.
Giống như người kia, đã từng quen biết, giống như hai tiếng
Hoành Văn, đã từng gọi lúc nào rồi.
Chân ta giẫm lên đám tường vân, đỉnh đầu tụ đóa tam hoa, lại
một lần nữa thăng thiên.
Ta đứng ngoài Nam Thiên Môn, trước mặt vị Tiên sử tới đón
các tán tiên mới lên trời.
Tiên sử kia không xem gã tiên mới bỗng dưng nhặt được như ta
ra gì, thái độ vô cùng lạnh nhạt, mở danh sách ra, cầm cây bút lông chấm chấm mực,
hỏi ta: “Ở nhân gian tên họ là gì?”.
Ta nói: “Kiếp này ta tên là Tần Ưng Mục”.
Tiên sử cầm bút lên viết, nói: “Ngươi cứ chờ ở đây trước đã,
ta sẽ lên điện Linh Tiêu bẩm báo với Ngọc Đế, rồi ngươi mới bước qua Nam Thiêm
Môn được”. Sau đó hắn gấp quyển sổ lại, nói thêm: “Ngươi đúng là may mắn, hôm
nay Thái Thượng Lão quân có một mẻ kim đan mới ra lò, lại vừa đúng lúc Già Diệp
tôn giả của Tây Phương đang ở trong phủ Lão quân làm khách. Lão quân tranh luận
cùng ngài ấy, lấy đạo pháp để bàn về phật pháp, lúc sắp xếp tiên đan nhất thời
không chú ý, để một viên rơi xuống trần gian, lại bị ngươi nhặt được”.
Ta nói: “Số mệnh tốt cũng hết cách, kỳ thực đây cũng không
phải lần đầu”.
Tiên sử quay người, dợm bước định đi, ta nói: “Xin chờ cho một
lát, làm phiền huynh đài giúp ta chuyển tới Ngọc Đế một câu. Cứ nói Tống Dao lại
nhặt được một viên tiên đan, đã ‘bò’ lên thiên đình lần nữa”.
Tiên sử quay phắt người lại, kinh ngạc đến ngẩn cả người, miệng
mồm há hốc.
Ta đứng dưới thềm ngọc trên điện Linh Tiêu.
Ngọc Đế ngồi nghiêm trên bảo tọa, Vương Mẫu ngồi kề ngay bên
cạnh.
Ngọc Đế nói: “Ma chướng!!! Đúng là ma chướng!”.
Vương Mẫu nói: “Hà tất phải nói nặng như vậy, Tống Dao cũng
đâu dễ dàng gì. Hắn lúc đó suý