Old school Easter eggs.
Em Chờ Anh

Em Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321305

Bình chọn: 9.00/10/130 lượt.

. Nhưng thời khắc này, e rằng chỉ có đau đớn mới có thể kìm nén sự hối hận của cô, sao cô có thể nói như thế, làm như thế.

Bọn họ lên giường luôn. Tống Lễ nằm thẳng, một bàn tay nắm chặt tay Lưu Minh Chân, tay kia đặt lên vị trí dạ dày. Lưu Minh Chân nghiêng người, đẩy bàn tay đang để trên bụng của hắn, tự mình xoa cho hắn. Xoa bóp một lúc, cả hai đều ngủ thiếp đi. Từ lúc ở đồn cảnh sát, không hé răng nói câu nào với nhau.

Tống Lễ an tâm ngủ, nhưng tiếng khóc của Lưu Minh Chân đánh thức hắn. Cô gào khóc thất thanh, khổ sở, bất lực cuộn mình tại góc giường.

Hắn ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm gọi tên cô an ủi. Cô quay người, nằm trong lòng hắn khóc nức nở, mãi sau hắn mới nghe ra cô nói mình nằm mơ, mơ hắn gặp tai nạn xe bị chết.

Hắn thở dài một tiếng: “Em không biết, khoảnh khắc đâm vào thân cây kia, trong lòng anh rất hận em. Hận thật sự. Hận đến mức anh chỉ muốn túm lấy em, nghiền nát, nhét vào trong cơ thể của mình. Nếu như lúc ấy anh chết thật, mà em thì không cho anh cơ hội nói ‘anh nhớ em’, cũng chưa nói đủ ‘anh yêu em’. Sao em có thể như thế.” Hắn ra sức ôm cô, ép cô dựa sát vào ngực hắn. “Người phụ nữ này, sao em có thể như vậy chứ, không cho anh cơ hội nói với em, ‘anh nhớ em’, lúc em không ở đây, anh nhớ em, lúc em ở bên, anh vẫn nhớ em. Mẹ kiếp, anh yêu em muốn chết, yêu đến mức chỉ xảy ra biến động nhỏ thôi anh đã phát cuồng lên, không biết giữ mồm giữ miệng. Bán Nguyệt, em phải học cách tha thứ cho anh.”

Lưu Minh Chân đưa tay vuốt ve gương mặt Tống Lễ, nhẹ nhàng níu lấy hắn, từ đầu đến cuối cô vẫn nhắm mắt, dần dần tìm được bờ môi của hắn, đưa môi của mình lên, nước mắt hòa lẫn, vừa đắng vừa mặn, nhưng với hắn lại ngọt ngào chưa từng thấy.

[Ngoại truyện 7'> Kỷ niệm một năm kết hôn

Tống Lễ đi công tác, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ mời Lưu Minh Chân đi ăn cơm. Vì cô đã trở thành tầng lớp có xe riêng, nên hẹn nhau ở gần nhà Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ.

Gọi đồ ăn xong, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ liếc nhìn nhau mấy lần, khiến cho Lưu Minh Chân không hiểu ra sao, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hai đứa có chuyện gì thì nói ra đi, hoặc không chị mai mối cho hai đứa thành một cặp nhé!”

Bị Lưu Minh Chân phát hiện ra, Tiểu Cường ngại ngùng đáp: “Chân Chân, à thì, chị có hiểu rõ con người Tống Lễ không? Là chị em với nhau em mới hỏi chị thế đấy.”

Lưu Minh Chân không ngẩng đầu, mắt ngước lên nhìn cậu, một ngụm nước phì ra. May mà đồ ăn còn chưa bưng lên, hơn nữa tầm bắn của ngụm nước cũng không xa, không tổn hại gì cho hai người đối diện.

Lý Kinh Vĩ âm thầm oán trách nhìn Tiểu Cường, lên tiếng: “Chúng ta cứ nói thẳng ra đi. Nếu Tống Lễ bao gái ở ngoài, liệu có nói cho chị biết không?”

Ngụm nước miếng của Lưu Minh Chân chưa phun ra, nhưng lại tắc nghẹn trong cổ họng, sặc sụa hồi lâu.

Tiểu Cường ngồi lại gần vỗ lưng cho cô. Bất mãn bảo Lý Kinh Vĩ: “Em thì nói thẳng ghê nhỉ.”

Cuối cùng đồ ăn cũng bưng ra, ba người đều lẳng lặng. Lưu Minh Chân nhìn vẻ mặt chân thành của hai người họ, nhướng mày hỏi: “Nói đi, hai đứa nhìn thấy cái gì? Anh ấy hôn hít đắm đuối với một cô ả nghiêng thùng đổ chậu? Hay là lên giường?” Cô lại còn cười: “Chắc anh ấy không đến nỗi tuyệt tình thế đâu nhỉ? Theo lý thì cũng nên báo trước cho chị một câu chứ.”

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, điện thoại của Tống Lễ gọi đến đây. Cô đung đưa cái di động trước mặt hai người, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ hoảng sợ, vẻ mặt trở nên cổ quái khôi hài. Lưu Minh Chân lại cười ha hả, ấn phím nghe, có lẽ Tống Lễ hỏi cô đang làm gì, cô trả lời: “Đang tập trung nghe điện thoại của anh thôi. Công việc xong rồi à? Tay chân có sờ mó lung tung không? Mắt không phóng điện lung tung chứ?” Giọng hờn mát.

Ngắt điện thoại, cô nháy mắt với hai người họ: “Nói đi.”

Lý Kinh Vĩ dồn hết dũng khí: “Khoảng một tháng trước, em thấy Tống Lễ và một cô gái ngồi trong quán cà phê, hình như có lịch hẹn, mỗi tuần hai lần. Cô gái kia là kiểu tóc dài thướt tha, mình hạc xương mai, ánh mắt mơ màng, nói thế nào cũng rất xứng đôi với khí chất của Tống Lễ. Có một lần Tiểu Cường cũng bắt gặp, vẫn ở quán cà phê kia.” Cô nàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ, một nơi không xa đây lắm.

Tiểu Cường dưới bàn đá chân Kinh Vĩ, còn đá nhầm một cái vào Lưu Minh Chân. Cô ra vẻ đã hiểu, không chút xao động nói: “Đúng là chị em thân thiết của chị, cũng nhìn ra Tống Lễ xứng đôi với loại phụ nữ ấy. Không tệ, mấy câu miêu tả kia rất văn vẻ.”

Tiểu Cường vội vàng nói: “Không phải không phải, mặc kệ là ai xứng đôi với Tống Lễ, chính chị mới là người gả cho anh ta. Vấn đề là, lần nào họ cũng ngồi cùng một bên ghế, cùng nhau xem máy tính, vừa nói vừa cười.”

Lưu Minh Chân cắn môi: “Khoác vai ôm eo?”

Hai người lắc đầu.

“Ôm hôn thắm thiết?”

Hai người lắc đầu.

“Quyến luyến không rời.”

Hai người lắc đầu.

Cô thản nhiên nhún vai, hỏi: “So?”

Tiểu Cường thắc mắc: “Chị có biết gì về việc này không?”

Cô lắc đầu.

Lý Kinh Vĩ hỏi: “Anh ấy đã bao giờ bóng gió gì chưa?”

Cô lắc đầu.

Hai người đồng thanh hỏi: “Chị cho là giữa bọn họ không có chuyện mờ ám?”

Lưu Minh Chân nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Đồ ăn nguội