
, hết đường xoay sở. Lưu Minh Chân điểm gì cũng tốt, nhưng trời sinh tính bướng bỉnh, bất cứ chuyện gì, chỉ cần đã xác định, chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng. Trong tình huống thông thường, thật ra lại là chuyện tốt. Trước đây hắn cũng bị tính cách đó của cô hấp dẫn. Nhưng hiện tại, hắn chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe của cô và thai nhi.
Vì thế hắn đành đỡ cô, giúp cô thư thái tắm rửa, hy vọng ít nhất đêm nay cô ngủ ngon một giấc.
Đợi cô ngủ say, hắn bật đèn bàn, đọc hết quyển truyện kia. Đọc xong, khép truyện lại, trong lòng cũng mắng: Ác, quả là ác.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn cầm truyện, vào thư phòng mở máy tính, gõ từng chữ một. Thỉnh thoảng còn quay lại phòng, ngó xem Lưu Minh Chân ngủ thế nào.
Đến bốn giờ sáng, rốt cuộc coi như không tệ lắm, hắn đã đến cực hạn. Dùng hồ dán sách, xong xuôi, hắn nhẹ nhàng leo lên giường.
Hắn ngủ khoảng bốn tiếng, sau đó dậy ăn sáng với cô. Nhìn cô ăn đủ bữa, rốt cuộc bớt lo một chút. Ăn xong, Lưu Minh Chân bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Tống Lễ ngăn cô lại, hỏi: “Lộn xộn cái gì, vừa ăn xong, em ngồi nghỉ đã.”
“Truyện của em đâu?” Cô hỏi.
“Truyện nào?” Hắn biết tỏng còn giả vờ hỏi.
“Quyển ‘Thiên sơn mộ tuyết’ ấy.”
“Đọc xong ăn không ngon miệng, còn cố đọc!” Miệng hắn nói thế, nhưng vẫn đưa truyện cho cô.
Cô cầm lấy, bảo: “Đúng là không cam lòng, nhưng đoạn ngọt ngào kia vẫn đáng để đọc lại.”
“Về sau không được mua truyện của cô ta nữa!” Hắn ngồi cạnh, ôm cô.
Lưu Minh Chân phát hiện quyển sách là lạ, cô lật trang cuối cùng lên, muốn đọc lại đoạn Mạc Thiệu Khiêm nhắn tin cho Đồng Tuyết bảo anh ta yêu cô. Nhưng đó lại không phải trang cuối cùng nữa! Lật sang, là một tờ giấy được đánh máy, cẩn thận dán vào truyện. Chỉ có nửa trang:
Đồng Tuyết đi ra khỏi lớp học, nhìn thấy một bóng người cao lớn dưới thân cây, còn dắt theo con chó Samoyed. Cô mím môi bước đến, nói: “Cô giáo Tương vẫn còn trong phòng học trả lời câu hỏi.”
Người kia cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi biết. Tôi không tìm cô ấy.”
Ánh mắt Đồng Tuyết hiện lên vẻ hốt hoảng: “Vậy, tôi đi trước đây.”
“Vậy đi thôi.” Hắn dắt chó, tự nhiên cầm lấy tay cô, giống như hai người luôn thân mật như thế.
Đồng Tuyết bị hắn nắm chặt tay, quay người nhìn hắn hỏi: “Mạc Thiệu Khiêm, anh định làm gì?”
Dường như anh không hiểu câu hỏi của cô, không nhanh không chậm trả lời: “Chương trình trao đổi học sinh một năm của em đã hết, tôi tới đón em về nhà.”
Cô tức giận đỏ bừng mặt: “Anh dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào việc tôi yêu em, em cũng yêu tôi.” Anh nói ngắn gọn, khẽ nở nụ cười.
Cô cũng bật cười. Anh bước lên, ôm cô, cô kiễng chân, hai người hôn nhau. Con chó tên là ‘Đáng Ghét’ kia, không biết thời thế sủa ỏm tỏi.
Lưu Minh Chân đọc kỹ từng chữ một, khó tin ngẩng đầu nhìn Tống Lễ, hỏi: “Đừng bảo em đây là anh viết nhé.”
Hắn ngáp một cái, gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì mấy câu này, viết rồi sửa, sửa rồi viết.
“Anh đâu có thất học, chẳng lẽ không thể viết hoàn chỉnh được một cái kết thúc à?” Hắn dựa đầu lên vai cô.
“Thật ư?” Giọng cô run run.
Hắn sợ hãi vội vàng ngẩng đầu, nói: “Còn thật hơn ngọc trai. Anh mất ngủ cả đêm, viết nó vì muốn em vui vẻ, em đừng có mà khóc.” Hắn thấy mắt cô lại đỏ.
Lưu Minh Chân quăng sách, ôm chầm lấy Tống Lễ: “Em yêu anh, Tống Lễ. Em rất hạnh phúc vì có thể gặp được anh, làm vợ anh, sinh con cho anh.”
[1'> “Tống” có nghĩa là tặng/đưa.
[2'> Nhân vật nam trong truyện “Hải thượng phồn hoa”, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
[3'> Đóng băng: Nguyên văn là ‘phong sát’, từ lóng dùng trong giới giải trí, ý nói cấm lộ diện trên truyền thông, cắt đứt liên hệ giữa nghệ sĩ và giới giải trí, khiến cho nghệ sĩ mất đi tiếng nói và vị thế, từ đó ép nghệ sĩ rời khỏi ngành giải trí. 1. Tư Mã Thần
Tôi là một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, làm việc tại một bệnh viện tư nhân. Ba mươi ba tuổi, vừa vặn thì kết hôn, nhưng tôi chỉ thích đàn ông. Người yêu Lâm Thanh Lưu của tôi tự xưng là một họa sĩ truyện tranh, nhưng hiển nhiên, chỉ vẽ truyện tranh không nuôi nổi bản thân, cho nên bình thường cậu ấy cũng nhận các hợp đồng thiết kế đồ họa.
Sáng sớm 7h50, tôi như thường lệ đi vào bệnh viện, thay áo blouse, trong gương xuất hiện một bác sĩ trẻ tuổi có bề ngoài khiến người ta trầm trồ, đức hạnh đáng tin, đủ y đức đủ y thuật. Ha ha, tôi rất giỏi khích lệ bản thân, nhưng Thanh Lưu lại thường xuyên đả kích tôi, bảo rằng tôi tự sướng quá.
Đi qua hành lang, mấy y tá giao ban đang buôn dưa lê.
Oánh Oánh nói: “Cái anh phòng 308 thật đáng thương, chẳng trách một mình nằm viện. Đêm qua vợ anh ta đến đây, như hổ cái ấy, vừa đánh vừa mắng anh ta…”
Tiểu Lệ nhỏ giọng: “308 mặc cho cô ta đánh mắng? Thoạt nhìn anh ta như một thanh sắt, tôi còn chẳng dám tới gần.”
“Hổ cái hỏi anh ta đã viết di chúc chưa, nói chung khỏi cần tìm cô ta ký tên, bởi vì tương lai anh ta ở đâu, cô ta ở ngay đấy.”
“Ôi, thế rốt cuộc là yêu hay hận?”
“Chắc là yêu hận đan xen rồi…”
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói với Trịnh Mẫn: “Chào buổi sáng, chúng ta đi thôi.” Cô ấy và tôi cùng đi kiểm tra phòng bệnh.
Tôi vào phòng 308, anh ta ngồi trên