
át trời giáng như thế, tâm trạng đã bức bối tức giận muốn bùng phát
lắm rồi, nhưng đột nhiên nghe được mấy câu này thì trong lòng bất giác hụt hẫng
hẳn, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một cách vô hồn: “Cô ấy khóc…”
Cố Thành Ca đứng một bên vẫn tiếp tục giữ bình tĩnh,
anh không buông tay cô ra, chỉ quay sang nhìn Hà Tất Tranh vẫn đang một bộ ngây
ngốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Lão Hà, chìa khoá xe.”
Triệu Tử Mặc trong lúc đó bị cực phẩm lôi xềnh xệch ra
ngoài thì không khỏi tức giận: “Cực phẩm, anh đừng có kéo em nữa, em phải thay
Khương Khương đòi lại công đạo!”
“Chuyện của bọn họ thì để tự bọn họ giải quyết đi, em
quậy như thế đủ rồi.” Giọng nói của Cố Thành Ca như cũ vẫn nhẹ nhàng mà thoảng
qua như gió, lại tựa hồ như vướng vít ý cười đâu đây.
Triệu Tử Mặc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khoé môi
đang cong cong của anh.
“Anh cười cái gì!” Cô bất mãn lên án.
Ý cười trong mắt Cố Thành Ca lại càng tăng lên, ngữ
điệu vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường: “Không có gì, mặc dù em rất nghiêng…
Thành…, nhưng ở trước mặt bàn dân thiên hạ, vẫn nên chú ý hình tượng một chút
thì hơn, không nên dùng… ờ… phương thức kịch liệt như vậy.”
Triệu Tử Mặc cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi về hành động
ban nãy của mình, nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, được rồi, cô thừa nhận,
cách làm của cô cũng có chút kịch liệt thật đấy, nhưng mà…
Cô ngước nhìn lên Cố Thành Ca, trong bụng vô cùng hoài
nghi: hừ, có khi nào cực phẩm miệng nói “kịch liệt”, nhưng thực tâm lại đang
nghĩ “hung hãn”, “dã man”, “bạo lực” hay không đây!
Cực phẩm nghiêm túc thảy cho cô một câu: “Ừ, đúng là
rất hung hãn, rất dã man, rất bạo lực!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Vã mồ hôi, chẳng lẽ cô vừa đem hết suy nghĩ trong bụng
nói toạc ra hết hay sao!
“Để anh đưa em về trường.” Vừa đi vừa nói chuyện một
hồi, hai người đã dừng lại trước một chiếc xe ô tô màu xám bạc.
Triệu Tử Mặc vô cùng bất mãn: “Tại sao lại phải về?”
Cố Thành Ca bộ dạng vân đạm phong khinh, thanh nhã
phong độ mở cửa xe ngồi lên ghế lái, nghe thấy vậy thì nhướn mày cười như không
cười nhìn cô, cho đến khi thấy cô ngượng ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác, anh mới
từ tốn mở miệng: “Mục đích em đi theo anh đã đạt được rồi, bây giờ tất nhiên
phải về chứ sao. Hơn nữa thật ra chiều nay em vẫn có tiết học đúng không?”
Triệu Tử Mặc vã mồ hôi tập hai, cực phẩm tại sao lại
có thể biết được âm mưu của cô chứ!
Vã mồ hôi một hồi, cô mới bất giác để ý đến chiếc xe,
lập tức lao vun vút ngồi vào ghế lái phụ: “Cực phẩm, xe này của anh hả? Anh
không phải vẫn luôn đi xe máy sao?”
“Hơn ba tháng trước, Tề Lỗi dùng xe này đi thì bị tai
nạn giao thông, tất nhiên anh phải đem xe đi sửa rồi.” Cố Thành Ca chỉ đơn giản
trả lời.
“Tai nạn giao thông?”
“Ừ.” Cố Thành Ca khẽ gật đầu, “Lúc anh ấy hôn mê bất
tỉnh, vẫn một mực gọi tên Khương Tự Nguyên.” Cho nên ngày hôm đó, anh mới có
thể không ngần ngại mà đưa danh thiếp của mình ra như thế.
Triệu Tử Mặc: “…”
Có phải, cô đã quá mức điên cuồng lỗ mãng rồi không
đây??
Sau khi Triệu Tử Mặc trở về trường, liền gặp Khương
Khương, Cố Thành Tây cùng Thi Tiểu Phì đang tay xách nách mang ôm một đống sách
lê xác đến lớp học, Khương Khương thần sắc uể oải hai mắt lờ đờ, báo hại hai vị
mỹ nữ còn lại phải nơm nớp lo sợ một mạch chạy theo. Từ trước đến nay mỗi khi
cả phòng có dịp đi cùng nhau, quả thực hiện tượng trầm mặc yên tĩnh không ai
nói một lời như bây giờ là rất hiếm khi xảy ra.
Nhìn thấy Triệu Tử Mặc chạy lại chặn ngang, Thi Tiểu
Phì liền hạ giọng chất vấn: “A Mặc, trưa hôm nay mi chẳng nói chẳng rằng hấp
tấp bỏ chạy một mạch là muốn làm gì hả?”
Triệu Tử Mặc liếc mắt nhìn sang Khương Khương một cái,
cô nàng này hiện tại không buồn cũng chả vui, thậm chí còn chẳng nhận ra được
sự xuất hiện của mỹ nữ A Mặc nhà ta nữa, Triệu Tử Mặc thấy thế liền quyết định
ném một quả bom ra: “Ta đến sở vụ luật Tề Hà Thành.”
Thi Tiểu Phì: “?”
Cố Thành Tây: “?”
Triệu Tử Mặc vẫn vô cùng thản nhiên bổ sung thêm:
“Đánh Tề Lỗi.”
Quả đúng như dự đoán của cô, Khương Khương thoắt một
cái hồn đã trở về với mặt đất, cô nàng lập tức hốt hoảng quay sang gằn giọng:
“A Mặc, mi dám đánh Tề Lỗi!!!”
Triệu Tử Mặc mặt vẫn không đổi sắc: “Đúng, bởi vì hắn
ta bắt nạt mi.”
Khương Khương nhìn cô, đôi mắt trong trẻo giờ đây đã
hoàn toàn mờ mịt sương mù, trong chốc lát hoá thành dòng nước mắt nhẹ nhàng lăn
dài trên gò má: “Mi đánh anh ấy làm gì! Sau khi ta tìm được anh ấy, anh ấy đối
xử với ta vẫn rất mực ôn hoà, khoảng cách giữa ta và anh ấy, không xa nhưng
cũng không thể nói là gần, hôm nay ta chạy đi tìm anh ấy, anh ấy bảo chỉ xem ta
như em gái, hơn nữa anh còn bảo đã có bạn gái, hai người thậm chí sắp kết hôn.
Anh ấy không hề bắt nạt ta, chỉ là anh không yêu ta, tất cả cũng chỉ là vì ta
tự mình đa tình thôi!”
Hoá ra, nội dung của toàn bộ câu chuyện, lại là “Hoa
rơi hữu ý, nước chảy vô tình” mà người ta vẫn thường hay nhắc đến.
Triệu Tử Mặc lâm vào trạng thái trầm mặc, âm thầm tự
vấn: Hôm nay cô đánh Tề Lỗi như vậy, đều là do cô sai rồi? Dù sao, trong chuyện
này Tề Lỗi cũng khôn