
ía sàn
nhảy, thỉnh thoảng một số mỹ nữ thân hình bốc lửa tiến lại gần mời mọc, anh vẫn
một mực kiên quyết từ chối, nhã nhặn mà lịch thiệp.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Triệu Tử Mặc nhìn chằm chằm vào cực phẩm đang cùng cái
vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại vừa xuất hiện kia xoay tròn trên sàn nhảy, cô
không nói gì chỉ khẽ nhếch miệng, có điều trong thâm tâm tuyệt đối chưa hết
giận, lại nhếch miệng lên, vẫn chưa hết giận.
Như thế mà còn dám nói không tới đây để tầm hoan tác
nhạc sao???
Cô khẽ liếc mắt sang, nhìn thấy Hà Tất Tranh vẫn đang
duy trì vẻ mặt đần thối như cũ, hiển nhiên không nhịn được tò mò.
“Hà đại luật sư, anh đang ghen đó hả?” Như vừa phát
hiện ra điều gì cực kỳ trọng đại, khuôn mặt cô thoắt cái biến thành vô cùng
kinh hãi: “Anh anh anh chẳng lẽ, anh đối với cực phẩm có ý nghĩ rất không thuần
khiết, cho nên nhìn thấy cực phẩm nhảy với người khác, mới ghen lồng lộn lên
như thế kia sao?”
Sắc mặt Hà Tất Tranh ngày càng đen hơn: “Giới tính của
tôi rất bình thường, có điều cô gái kia là Dương Di Phỉ.”
“Cô ấy là Dương Di Phỉ thì liên quan gì đến anh…” Bất
chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Cố Thành Ca hôm trước, cô liền ngừng lại, tựa
hồ như đã hiểu ra.
“À… hoá ra vị mỹ nữ kia là thân chủ của anh sao…”
Triệu Tử Mặc nhanh chóng đi đến kết luận: “Nhưng mà anh phải ghen cái gì vậy?”
Người khiêu vũ cùng với cô ta chính là huynh đệ của Hà
luật sư anh mà!
Hà Tất Tranh lại càng u oán: “Danh bất chính, ngôn bất
thuận, đời nào đến lượt tôi ghen.”
Ái chà, nói một đằng, làm một nẻo! Vậy chứ cái biểu
hiện kia là gì vậy hả?
Triệu Tử Mặc quay qua ngắm Dương Di Phỉ phong tình
xinh đẹp và cực phẩm tuấn tú bất phàm đang cùng nhau khiêu vũ, trong thâm tâm
không khỏi xẹt qua một tia vô cùng khó chịu: chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là
‘yêu’ trong truyền thuyết đó sao?
Hà Tất Tranh rất nhanh đã khôi phục lại lý trí: “Yên
tâm, bọn họ đang nói chuyện đứng đắn.”
Triệu Tử Mặc lập tức bĩu môi: “Nếu muốn nói chuyện
đứng đắn, vậy tại sao không tìm chỗ đứng đắn mà nói chứ?”
Hà Tất Tranh: “Em ghen cái gì?”
“Tôi không ghen!” Triệu Tử Mặc lâm vào tình thế quẫn
bách, đành mượn tạm câu trước của Hà Tất Tranh: “Danh bất chính, ngôn bất
thuận, đời nào đến lượt tôi ghen! Mà phòng vệ sinh ở chỗ nào vậy?”
Hà Tất Tranh vui vẻ đáp: “Đi thẳng, rẽ phải, sau đó rẽ
trái.”
***
Trong phòng vệ sinh, Triệu Tử Mặc xoay người nhấn nút
xả nước, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện ra chân mình…
Xong đời rồi, bệnh cũ lại tái phát, bị rút gân!
Cô lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy bắp chân mình, cắn
răn chịu đựng một hồi lâu, cuối cùng mới đỡ hơn được một chút, sau khi đứng lên
mới dám xoay xoay thử đôi chân, vẫn còn lưu lại chút tê rần đau đớn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng trò chuyện của phụ nữ,
Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng hé cửa định đi ra, phát hiện người kia là Giang Chức
Mộng, mẹ của Chu Đại, bà ta đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, đặc
biệt là nội dung của cuộc trò chuyện… khiến cho cô phải lập tức quay vào.
Giang Chức Mộng nói: “Mười lăm phút sau nhớ bao trọn
phòng ‘Bách hợp’, chuẩn bị sẵn sàng phân chia cà phê trắng.”
Cà phê trắng…
Cô nhớ rõ anh đã nói, bà ta luôn nguỵ trang ma tuý
bằng cách này.
Chuẩn bị phân chia à…
Vậy vậy vậy chẳng phải, nơi này là hang ổ tiêu thụ ma
tuý hay sao???
Bất ngờ chiếc điện thoại di động trong túi quần vang
lên, Triệu Tử Mặc giật thót người, nhanh chóng nhận điện.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thành Ca: “A
Mặc, chúng ta phải về.”
Triệu Tử Mặc: “Được, em lập tức tới ngay.”
Cửa phòng vệ sinh đột ngột bị mở toang, Giang Chức
Mộng phấn so đầy mặt trang sức khắp người lập tức hiện ra trước mắt cô, trong
con ngươi bà ta còn bắn ra những tia nhìn sắc nhọn khôn cùng.
Bà ta từng bước, từng bước tiến vào trong.
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cảm thấy được, nguy hiểm đang
kề cận trước mắt.
Không còn cách nào khác, cô đành nở một nụ cười sáng
chói: “Dì à, dì cũng muốn đi vệ sinh sao, vậy được, dì vào…”
Triệu Tử Mặc vừa nói vừa len lén bước sang một bên,
không ngờ rất nhanh đã bị cản lại.
Giang Chức Mộng ngó quanh, sau đó nhìn thẳng vào mắt
cô: “Cô bé nhìn quen quá, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chăng?”
Triệu Tử Mặc trấn định lại, nhe răng cười một tiếng:
“Thì ở bên ngoài sàn nhảy đó, lúc nãy dì khiêu vũ, cháu cũng khiêu vũ, nhất
định là nhìn qua mặt nhau rồi. Cháu phải ra ngoài trước đây, bạn cháu đang đợi
cháu ở ngoài đó…”
Cô lập tức khom lưng, nhân lúc bà ta đang chưa kịp
phản ứng mà lách ra phía cửa, nhưng dưới chân lại đột ngột truyền đến cơn đau,
không ngờ bệnh cũ tiếp tục tại phát nhanh như vậy, Giang Chức Mộng nhân cơ hội
này liền bắt lấy vai cô: “Cô vừa rồi đã nghe được cái gì?”
“Dì à dì nói gì thế!” Triệu Tử Mặc nghiêng người dùng
sức ngoắt một cái, tránh thoát khỏi bàn tay của bà ta, cắn răng cố chịu đựng
bàn chân đang đau đớn, quay ra ngoài nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng một đường.
Đến khi lao ra bên ngoài, cô mới phát hiện tóc giả đã
bị rớt mất từ lúc nào, cô đành tháo chiếc kính đen xuống, để lộ ra dung mạo
phong hoa tuyệt đại