Pair of Vintage Old School Fru
Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323565

Bình chọn: 7.00/10/356 lượt.

Liên Thành chơi mấy ván liền vui mừng nhướng mày, năm ván thắng ba ván.

Giang Chấn ở bên cạnh nhìn một lát liền nhìn ra, chiêu thức nhìn như tiến công của mình kì thực đều chuẩn bị một con đường lui bí mật để Tả Liên Thành có đường lui và thậm chí phản kích lại, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dù anh tỉ mỉ bố cục ra sao cũng đều bị Tả Liên Thành công phá hết.

Cũng không biết Tả Liên Thành thật không nhìn ra hay là đã sớm nhìn ra nhưng lại thích khoái cảm giết chết đối phương, cứ quấn lấy Giang Thiệu chơi với ông, cho đến khi Tiểu Y tới kêu ăn cơm. Tả Liên Thành khiến Giang Thiệu thua cờ lần nữa, mặt rồng mới cực kỳ vui mừng nâng ấm trà tử sa trong tay lên uống một hớp trà, "Tiểu tử, cháu dở quá! Còn non vô cùng!"

Giang Thiệu tỏ vẻ tiếc hận lại ảo não, "Ngài chính là khắc tinh của cháu, không chơi, không bao giờ chơi nữa."

"Đừng thế, không thể tự giận mình, vượt qua khó khăn dũng cảm tiến tới mới là đồng chí tốt." Tả Liên Thành vỗ vai Giang Thiệu an ủi khích lệ. "Cháu còn trẻ, tiền đồ vô lượng."

Tả Trí cười đến sắp úp sấp trên bàn, "Ba làm con mắc cười quá, Giang Thiệu vẫn luôn vượt qua khó khăn hao tổn tâm cơ để ba thắng mà ba không nhìn ra được à?"

Vừa mới dứt lời chỉ thấy một bóng đen bay về phía mình, Tả Trí rất có kinh nghiệm muốn mau chóng tránh ra nhưng khi nhìn kỹ "Ám khí" là vật gì, liền vội vàng đưa tay đón.

"Lần tới ngài cầm thứ khác chọi con được không, ấm tử sa này con đã tốn không ít tiền để mua cho ngài, bể rồi thì không đáng giá một đồng!" Tả Trí trả ấm tử sa lại cho Tả Liên Thành giống như hiến vật quý, cái ót không khỏi bị ông đánh một cái.

Giang Chấn và Tả Liên Thành từ khi nhập ngũ chính là chiến hữu, mấy thập niên qua tình cảm thâm hậu như tay chân. Càng khéo chính là Giang Chấn mặc dù lớn hơn Cận Mộc Vân vài tuổi, nhưng hai người lại sinh cùng một ngày. Quá khứ chỉ cần có cơ hội thì người hai nhà đều mượn dịp này làm tiệc liên hoan gia đình cho náo nhiệt chút, năm nay cũng không ngoại lệ.

Thức ăn đều được dọn lên, mọi người ngồi quanh bàn.

"Anh Tiểu Thiệu, sao chị Thanh Thanh không đến với anh?" Giúp việc trẻ Tiểu Y ở nhà họ Tả hơn ba năm, khéo léo lanh lợi, chung sống với hai nhà Giang Tả hết sức hòa hợp, tất cả mọi người đều không xem cô là người ngoài, sớm liệt cô vào thành viên gia đình, nói chuyện cũng tùy ý.

Tiểu Y hỏi xong mới phát hiện không khí náo nhiệt lúc trước nhất thời ngưng lại, nụ cười của mỗi người dần dần tắt. "Thế nào?"

Chỉ có Giang Thiệu vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như trước, "Không sao cả, chia tay mà thôi."

Tiểu Y kinh ngạc há to mồm, cúi đầu không dám nhiều lời.

Tả Liên Thành trầm mặc chốc lát, bỗng chốc ném hạ đậu phộng đang kẹp lại bằng đũa vào chén của Giang Thiệu. "Rót đầy ly cho Giang Thiệu."

Tả Trí bĩu môi, cẩn tuân lệnh của cha rót đầy rượu trắng vào cái ly nhỏ trước mặt Giang Thiệu. Tả Liên Thành cầm cái ly của mình đi tới trước mặt Giang Thiệu, "Tiểu Thiệu, trước đó hiểu lầm cháu, là Cận Thanh đã làm sai chuyện, ai, từ nhỏ con bé đã không có cha nên tất cả mọi người quá mức yêu chiều nó rồi, không có điều tra tìm hiểu rõ đã chỉ trích cháu, cô Ôn cũng không còn mặt mũi gặp lại cháu, chú thay cô ấy nói với cháu một câu: cháu uất ức rồi."

Giang Thiệu tự nhiên không dám đảm đương, "Đừng nói như vậy chú Tả, tình cảm không thể so với cái khác, miễn cưỡng không được, Cận Thanh có quyền theo đuổi thứ mình muốn."

Trước kia cho rằng nói ra lời như thế đều rất dối trá, nhưng lúc này Giang Thiệu lại cảm thấy mình đang tự mỉa mai mình. Qua nhiều năm rồi nhưng người cô muốn vẫn không phải anh. Tất cả mọi thứ vì vậy mà dừng lại, Giang Thiệu không muốn nói thêm nữa, nghe thêm một chữ, cũng như có thêm một con dao bén nhọn đâm vào tim anh, buộc anh đau chết đi sống lại.

Tả Liên Thành vẫn luôn rất coi trọng Giang Thiệu, vẫn mong đợi hai nhà có thể thân càng thêm thân, hôm nay giấc mộng nhiều năm đã tan vỡ, không ngờ cặp đôi tất cả mọi người coi trọng lại dùng phương thức này kết thúc. Chuyện của con cháu người đời trước như họ không nhúng tay được, Tả Liên Thành trừ tiếc nuối vẫn là tiếc nuối.



Hoạt động giải trí sau bữa cơm chiều rất phù hợp khẩu vị của phần lớn người là chơi mạt chược. Người chơi cờ dở như Tả Liên Thành lại là cao thủ mạt chược, ba nhà khác đều bị ông đánh cho hoa rơi nước chảy. Tả Trí thua mất tiền thưởng cuối năm, nên bị Trần Dao tràn đầy đấu chí thay thế.

"Một mình ở đây buồn vì mùa thu hay đau lòng vì thu hết tiền thưởng?" Tả Liên Thành chắp tay đứng ở sau lưng Tả Trí.

Tả Trí vốn ngồi một mình trên ghế mây trong sân hút thuốc lá, Tả Liên Thành bỗng nhiên xuất hiện khiến anh sợ đến thiếu chút sặc khói. "Sao ngài đi bộ không ra tiếng! Tim sắp bị ngài dọa nhảy ra!"

Tả Liên Thành hừ cười, ngồi xuống đối diện anh. "Cha thấy trong lòng con có quỷ."

"Nào có, trong lòng con chỉ chứa ngài, mẹ con và vợ con thôi."

"Trừ những người này ra thì không còn ai khác?" Tả Liên Thành đi luôn cầm theo ấm trà nhỏ, thỉnh thoảng uống vài hớp.

"Người xấu có tính không?" Tả Trí cười đùa. Tả Liên Thành khẽ nhếch khóe môi, tốc độ nói chuyện không nhanh