
Thật là châm biếm, Lục Nhiễm không kiên
cường như cô tưởng.
Lục Nhiễm quẳng cả tập kế hoạch bị trả về cùng lá đơn
thôi việc mà cô vừa mất một tiếng đồng hồ để viết xong lên mặt bàn làm việc to
lớn bề thế bằng gỗ đỏ của Hàn Mặc Ngôn, cảm giác sảng khoái đến không ngờ: “Hàn
tổng, tôi xin thôi việc”.
Năm năm yêu thầm, ba năm nhẫn nhịn, trong chốc lát
thành công dã tràng.
Vượt qua cơn đau là sự giải thoát hoàn toàn, cuối
cùng, cô quyết định buông tay.
Hàn Mặc Ngôn ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú
và anh tuấn đến nỗi trông như manơcanh.
Vì người đàn ông này, cô đã nhẫn nhịn quá lâu.
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mặc Ngôn lướt qua bản kế
hoạch và Lục Nhiễm, hỏi một cách trịnh trọng: “Trợ lý Lục có cần suy nghĩ thêm
không?”.
Nếu đổi thành Lục Nhiễm của hai năm trước, không, một
năm trước thôi thì chỉ cần nghe thấy thanh âm đó là lại do dự, nhưng, giờ đây…
Lục Nhiễm nhếch môi cười, nói giọng trịnh trọng của một trợ lý: “Không cần đâu,
anh Hàn, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”.
“Cô Lục, nếu đã như vậy, chắc cô cũng nắm rõ quy
định, sau khi bàn giao công việc, đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương là cô có thể
rời khỏi đây. Nhân tiện, cô gọi Lucy vào nhé”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngôn lại cúi xuống xem tài liệu,
thái độ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lục Nhiễm khẽ hít một hơi thật sâu.
Cố bắt mình kiềm chế, cô mới không nổi điên ngay trong
phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn.
Nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, nhịn thêm một lúc
cũng chẳng sao.
Tuy nhiên Lục Nhiễm biết rằng, giây phút ấy, cô rất
muốn đấm cho Hàn Mặc Ngôn một cái, để xem có thể đập tan lớp băng giá nghìn năm
đang che phủ khuôn mặt anh ta hay không.
“Cô Lục?”. Đột nhiên Hàn Mặc Ngôn lại lên
tiếng.
“Gì cơ?”. Nhất thời Lục Nhiễm không thể phản ứng
gì.
“Nếu có thể, cô đưa chỗ tài liệu này sang bộ
phận bán hàng”.
Một chồng tài liệu đặt ngay ngắn ngay trong tầm tay
của Lục Nhiễm, đứng ở đó, cô cũng vẫn thấy được khuôn mặt nhìn nghiêng của Hàn
Mặc Ngôn, ngũ quan ngay ngắn, sáng sủa, khóe môi hơi xếch toát ra vẻ lãnh đạm,
nhìn qua cũng biết người này trầm lặng ít nói, cẩn thận nghiêm túc.
Chính xác thì, Lụ̣c Nhiễm hiểu rõ về người đàn ông này
hơn bất cứ ai.
Có thể tự nhiên như thế mà ra lệnh cho cấp dưới vừa
nộp đơn nghỉ việc, Hàn Mặc Ngôn quả nhiên…
Lục Nhiễm không buồn nhìn tài liệu, quay lưng mở cửa
phòng giám đốc đi ra ngoài, cũng không buồn để ý phản ứng của Hàn Mặc Ngôn
trong đó ra sao.
“Từ từ đã…”.
“Tôi đã thôi việc rồi, từ chối yêu cầu của anh
cũng không sao chứ”.
Mãi một lúc sau, mới nghe thấy Hàn Mặc Ngôn lên tiếng
tiếp, giọng vẫn lạnh như băng: “Giờ không phải thời điểm để chuyển việc, sắp
cuối năm…”.
Không đợi Hàn Mặc Ngôn nói hết câu, Lục Nhiễm đã mở
cửa đi thẳng.
Cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn sẽ có một phản ứng nào
khác, cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn tuy không có tình cảm với cô nhưng ít nhất
cũng có chút tình cộng tác… hiển nhiên, đó chỉ là mơ tưởng của riêng cô.
Thậm chí anh ta cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô nghỉ
việc.
Quan hệ của họ chỉ là quan hệ của cấp trên với cấp
dưới mà thôi.
Từ lúc đó trở đi, trái tim cô âm ỉ đau.
Bộ đồ công sở vừa người giờ trở nên bức bối, Lục Nhiễm
cũng không muốn quay về chỗ của mình, cô tháo cà vạt, tiện tay vứt luôn vào
thùng rác, nới lỏng cổ áo, đi về phía cầu thang máy cuối hành lang.
“Chị Lục, chị sao thế?”.
Tiểu An, thực tập sinh mới đến đứng ở phòng nghỉ, vừa
lấy nước nóng vừa hỏi cô.
Lục Nhiễm nhếch môi, xoa đầu cô bé, cười nhẹ.
“Chị không sao. Em cứ làm việc đi, nếu không có gì đột
xuất, một tháng nữa là em có thể ký hợp đồng chính thức rồi”.
Đặt cốc trà xuống, Tiểu An cười gật đầu: “Chị Lục, cảm
ơn chị”.
Lục Nhiễm suy nghĩ giây lát, cuối cùng không nói với
cô bé là mình sắp rời khỏi đây.
“Em có bật lửa không?”.
Tiểu An: “Dạ?”.
Lục Nhiễm mím môi: “Thôi em à”.
Đẩy cửa bước ra, Lục Nhiễm nhìn những kiến trúc cao
tầng, tòa nọ nối tiếp tòa kia, cảm thấy hết sức nhạt nhẽo.
Cô đã tiêu tốn thời gian ba năm của mình trong những
tòa cao ốc này, nhưng mà, cuối cùng cô thu được gì.
Gió nhè nhẹ thổi tung cổ áo, Lục Nhiễm cảm thấy hơi
lạnh.
Cô lấy điện thoại, bấm số.
“A lô, Tiểu Nhiễm hả?”. Giọng nam trầm có chút ngạc
nhiên.
“Em đây”. Tiểu Nhiễm ngừng một lát: “Anh, em
thôi việc rồi”.
Giọng nói của Lục Tề có chút lo lắng: “Đã xảy ra
chuyện gì thế?”.
Lục Nhiễm: “Cũng không có gì…”.
Lục Tề: “Anh đã nói rồi, Hàn Mặc Ngôn không hợp với
em…”.
“Anh, đừng nói nữa…”.
Im lặng giây lát, Lục Tề nén tiếng thở dài, giọng nói
cứng cỏi lạnh lùng không che giấu nổi sự thỏa hiệp và tình cảm ấm áp.
“Về đi… Giờ anh qua đón em”.
Lục Nhiễm đáp nhẹ: “Vâng”.
Lục Tề là một người anh trai tốt, trong trí nhớ của
cô, Lục Tề luôn chân thành với mọi người, yêu thương em gái vô hạn, có thể nói
là nuông chiều vô điều kiện.
Cũng có thể vì vậy mà từ nhỏ Lục Nhiễm đã có cảm tình
với những người đàn ông giống anh.
Thế mà, Lục Nhiễm ôm trán, cười chua chát, tại sao cô
lại thích loại người như Hàn Mặc Ngôn.
Năm năm, cô đã thích Hàn Mặc Ngôn đúng năm năm.
Cô