
gặp Hàn Mặc Ngôn năm năm trước.
Năm đó, Lục Nhiễm vừa sang năm thứ ba đại học, một
sinh viên con nhà giàu.
Nhờ vào quyền thế của bố mẹ mà được vào đại học, suốt
ngày trốn học đánh nhau, văn dốt võ dát, may mà đại học vốn dĩ không phải một
nơi hà khắc, các thầy cô cũng bỏ qua hành động trốn học của cô, còn cô lại càng
được thể an nhàn, thậm chí hai năm học trôi qua, cô cũng chưa biết hết mọi
người trong lớp.
Gặp Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn là một sự tình cờ.
Năm đó Hàn Mặc Ngôn được nhà trường mời đến diễn
thuyết, tất nhiên, Lục Nhiễm cũng chẳng hơi đâu đi nghe, sau một ngày vui chơi
mỏi mệt mới trở về phòng, phát hiện quên mang chìa khóa, sau một hồi suy nghĩ,
nhớ ra buổi diễn thuyết ở hội trường lớn cách phòng cô không xa nên đã quyết
định không đi lấy chìa khóa.
Hàn Mặc Ngôn đứng trên bục giảng, khuôn mặt không biểu
lộ cảm xúc, nhưng mỗi từ mỗi chữ đều súc tích và sắc bén.
Giọng nói trầm thấp, vô cùng cuốn hút.
Chắc chắn anh ta không biết Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm
không bao giờ quên được hình ảnh Hàn Mặc Ngôn đứng trên bục giảng.
Hàn Mặc Ngôn không cần bất cứ ngôn ngữ cơ thể nào,
trang phục là một bộ vest đen không thể đơn giản hơn, nhưng những thứ bình
thường ở trên con người anh bỗng trở nên phi thường: thần thái điềm tĩnh như
nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, không thể xảy ra sai sót; đó là một kiểu
sức hút nhân cách diệu kỳ.
Cũng từ thời khắc đó, Lục Nhiễm đã yêu người đàn ông
này.
Cô đi tìm tất cả những tài liệu có liên quan đến Hàn
Mặc Ngôn, cộng thêm các cuộc điều tra và phỏng vấn có liên quan.
Hàn Mặc Ngôn không phải cao xa gì, những thứ tìm được
cũng không nhiều nhưng cũng đủ để Lục Nhiễm nhận ra rằng, người đàn ông này là
một trang anh tuấn hoàn hảo.
Tuy cùng xuất thân từ tầng lớp giàu có, nhưng so với
anh, bản thân cô thật chẳng ra gì.
Cũng theo điều tra, Lục Nhiễm biết rằng, Hàn Mặc Ngôn
thích những người thông minh, chỉ qua lại với những người thông minh, nhanh
nhạy.
Tuyệt đối không giống cô, văn dốt võ dát chỉ biết giải
quyết vấn đề một cách giản đơn và lỗ mãng.
Nhưng, tất cả những điều đó đối với cô đều không thành
vấn đề, cô không ngốc, cô có thể học, cô tin là mình có thể làm được.
Sự thực chứng minh, đúng là cô đã làm được.
Năm năm cố gắng, Lục Nhiễm gần như đã không nhớ nổi
mình của năm năm về trước, cũng không nhớ từ lúc nào cô trở nên quen với những
hành động và lời nói nghiêm túc, đối nhân xử thế cũng ngày càng trở nên thành
thục và trơn tru hơn.
Nhưng, thế vẫn chưa đủ…
Hàn Mặc Ngôn vẫn…
Không thích cô.
Lục Nhiễm cúi đầu, đón ánh chiều tà còn sót lại chầm
chậm lướt qua vai.
Ngồi vào trong xe của Lục Tề, Lục Nhiễm đưa tay
bật nhạc.
Bài hát tiếng Anh chầm chậm vang lên trong không gian
nhỏ hẹp, Lục Nhiễm chống tay vào trán, nhắm mắt lại, mặc cho tiếng hát bay bổng
trong đầu.
Lục Tề quay sang nhìn Lục Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng
chất chứa yêu thương.
“Sao em đi xuống tay không thế?”.
Lục Nhiễm không mở mắt, đáp: “Những thứ khác đã không
còn quan trọng nữa rồi”.
Một lát sau, Lục Tề mới tiếp tục hỏi: “Tiểu Nhiễm, em
quyết định từ bỏ thật rồi sao?”.
Lục Nhiễm cười đau khổ: “Em có thể không từ bỏ sao? Em
kiên trì bao nhiêu năm nay, cuối cùng chỉ là một con số không”.
“Em…”.
“Anh, đừng hỏi em có đáng không. Bản thân em cũng
không biết bao nhiêu năm nay em kiên trì như vậy là vì cái gì? Thậm chí em cũng
không biết, tình cảm em dành cho anh ta, còn lại bao nhiêu…”.
Chưa nói hết, cô chợt cảm nhận có bàn tay ấm áp đang
xoa đầu mình.
Sau khi trưởng thành, Lục Nhiễm luôn kiên cường hơn
bất cứ ai. Bình thường, đừng nói đến chuyện có người xoa đầu cô, vì ngay cả lời
an ủi cũng rất ít, mà trên thực tế, cô cũng không cần đến.
Nhưng mà, giây phút này, có những tình cảm bi lụy
không thể chịu được đang tàn phá thần kinh cô.
Cô không thể từ bỏ, cô cảm thấy thật buồn.
Lục Tề xoay vô lăng, dừng xe bên lề đường.
Đưa tay tắt nhạc, giọng của Lục Tề trầm thấp mà ôn
hòa: “Tiểu Nhiễm, nếu buồn em cứ khóc đi”.
Lục Nhiễm không thể kiềm chế thêm, nắm lấy tay áo Lục
Tề, vùi đầu vào lòng anh.
Thanh âm bị chặn lại, càng thêm nấc nghẹn.
“Anh ơi, em buồn quá”.
“Ba năm nay, em cứ ngồi đó nhìn Hàn Mặc Ngôn qua
lại với hết người con gái này đến người con gái khác, rồi lại nhìn họ chia tay.
Cảm giác đó vẫn như vừa mới hôm qua, Hàn Mặc Ngôn vẫn mãi là một giấc mơ mà em
không thể với tới. Ba năm nay, dù em có tìm cách tiếp cận thế nào, anh ta cũng
không có phản ứng gì…”.
“Anh biết, anh biết…”.
“Anh, em còn có thể về nhà không?”.
“Có chứ, mẹ đã nghĩ lại từ lâu rồi, còn bố tuy
vẫn nói cứng, nhưng lúc nào cũng mong mỏi em trở về”.
Ba năm trước, vì Hàn Mặc Ngôn mà cô đã cãi nhau với bố
mẹ, chẳng có bậc làm cha làm mẹ nào lại mong con gái mình đơn phương hủy hôn
ước đã định, vào làm ở công ty đối phương, mục đích để theo đuổi một người đàn
ông.
Cô cũng không nhớ nổi mình đã cãi nhau với bố mẹ bao
nhiêu lần.
Kết quả cuối cùng là cô dứt khoát dọn ra ở riêng, bố
mẹ cũng cắt mọi viện trợ, nếu không có Lục Tề tiếp tế, một mình cô chắc cũng kh