
g.
Đi được vài bước, Lục Nhiễm nhớ ra quên cầm theo ly,
vừa quay đầu lại, thấy một bóng người quen quen lướt qua.
Lục Nhiễm vội dừng bước, quay lại nhìn.
Lâm Tĩnh thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Vừa gặp
người quen à?”.
Lục Nhiễm lắc đầu: “Nhìn nhầm rồi, chúng ta đi thôi”.
Gần như toàn là người quen, tiếng cười nói hỗn độn,
inh tai nhức óc, không khí này giờ đây đã trở nên xa lạ với cô.
Trong mơ màng cô cảm thấy, thời gian năm năm qua như
một giấc mơ.
Có người ấn Lục Nhiễm ngồi xuống, cô cười thoải mái.
Thế là, tán phét, uống rượu, trêu đùa, nhảy nhót.
Trên sàn nhảy, ánh đèn rực rỡ loang loáng trên người,
xanh đỏ tím vàng, không ngừng biến đổi.
Bỏ mặc bản thân tiêu hao sức lực, hết một bản nhạc,
Lục Nhiễm lau mồ hôi trên trán, ngồi bên quầy bar gọi một ly rượu hoa quả, rượu
rất nhẹ nên uống hết cả ly cũng chỉ cảm thấy mát hơn đôi chút.
Lâm Tĩnh tràn trề sức sống vẫn đang lắc lư theo điệu
nhạc, như muốn rủ mọi người cùng tham gia.
Lục Nhiễm nhấm chút rượu, bất giác mỉm cười.
Có người đứng cạnh cô, gọi một ly Whisky.
Lục Nhiễm liếc mắt qua, cũng là một người trong hội
lúc nãy, nhưng cô không quen nên cũng chẳng để ý.
Không ngờ, người đó vừa gõ nhẹ trên mặt gỗ của quầy
bar, vừa như vô tình lên tiếng, giọng nói êm ái mang nét đặc trưng của ngọc
thạch, từng chữ rõ ràng lưu loát.
“Lục Nhiễm, lâu rồi không gặp”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên đáp: “Anh quen tôi à?”.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt xa lạ của người đàn ông khi
tỏ khi mờ trong bóng tối loang lổ ánh đèn, khóe miệng cười mà như không, đuôi
mắt xếch nhưng vẫn dễ coi: “Em có thấy anh quen không?”.
Khuôn mặt này chắc chắn không phải người qua đường,
Lục Nhiễm trầm ngâm, tìm nhanh trong trí nhớ một cái tên thích hợp.
Người đó đỡ lấy ly rượu phục vụ đem đến, những ngón
tay thon dài cầm chiếc ly trong suốt, mu bàn tay góc cạnh, đó là một đôi bàn
tay rất đẹp.
Anh ta uống một ngụm rượu, rồi mới thư thả nói với Lục
Nhiễm: “Không nghĩ ra thì thôi, anh nghĩ chắc em cũng không nhớ ra đâu”.
Lục Nhiễm cố nhịn mà không quát cho anh ta một trận,
cô quay đi nhìn về phía sàn nhảy, bỏ mặc anh ta.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục, pha chút hài hước: “Tính
tình em đỡ hơn trước kia nhiều rồi đấy, nếu là trước kia, chắc sẽ ăn ngay trận
mắng rồi”.
Nghe một người lạ mặt nói những lời tỏ ra rất hiểu bản
thân mình, Lục Nhiễm liền cảm thấy hết sức nhảm nhí.
“Đã biết như thế thì còn chọc giận tôi làm gì, đầu óc
anh có vấn đề à?”.
Nói rồi, cô đặt ly rượu xuống, định bỏ đi.
Người đó cười cười vẻ bất đắc dĩ: “Thế người bỏ thời
gian bổ túc ngày đêm cho em hồi năm thứ ba đại học, em cũng quên rồi sao?”.
Lần này thì Lục Nhiễm thật sự kinh ngạc.
Cô nhìn người này từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi:
“Sư huynh Hướng Diễn phải không?”.
Đối phương mỉm cười gật đầu: “Anh cứ tưởng em đã quên
sạch rồi chứ?”.
Làm sao mà quên được, cả năm trời vùi đầu vào học, một
sớm một chiều muốn thu về kiến thức của mười năm bỏ bê đâu phải việc dễ dàng.
Hồi ức dần dần quay trở lại, những ngày tháng đó y như
sống trong địa ngục, Hướng Diễn là gia sư nhà cô mời về cũng phải chịu khổ cùng
cô, may mà Hướng Diễn nhẫn nại, giảng một lần mà cô không hiểu thì anh có thể
giảng đi giảng lại, thậm chí là mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, bắt đầu từ
những cái căn bản nhất.
Cô vốn không phải là một người chăm chỉ học tập, mà
chỉ là muốn tiếp cận, muốn lại gần, muốn cho xứng với con người đó mà cắn răng
chịu đựng.
Sau một năm, cô đã hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ,
Hướng Diễn cũng tốt nghiệp đại học, làm cho một công ty ở tỉnh ngoài, từ đó họ
không hề gặp nhau.
Giờ đây gặp lại người xưa, trong chốc lát, những tình
cảm ùa về, vô cùng phức tạp.
Có điều… nhớ lại Hướng Diễn hồi đó với cặp kính cận
dày cộp, bộ quần áo bạc màu, mái tóc rối bù như tổ quạ, ngoài việc dạy học ra
chẳng bao giờ nói đến đề tài nào khác, cô thật không thể nào liên tưởng đến
người thanh niên đang ngồi trước mặt cô bây giờ.
Thế là, Lục Diễm dứt khoát nói ra nghi ngờ của mình:
“Hướng sư huynh, anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”.
Hướng Diễn đang uống rượu, suýt nữa thì sặc.
Anh vừa ho vừa đỏ mặt nói: “Trông anh khác nhiều đến
thế sao?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Hướng Diễn cười vang: “Từ lúc anh chuyển về đây làm
việc ai cũng nói thế. Thế em thấy anh có đẹp trai hơn nhiều không?”. Nói xong,
anh đứng dựa vào quầy bar, mặc cho ánh sáng nhảy nhót trên mặt mình, Hướng Diễn
vốn là người dễ nhìn, tuy lúc này trông có chút uể oải, nhưng nụ cười ấm áp,
nếu xét về dung mạo, đúng là rất ưa nhìn.
Đáng tiếc là, có ưa nhìn đến mấy, trong mắt cô cũng
không thể so sánh với người kia.
Lục Nhiễm không nói câu gì khó nghe, cầm ly rượu lên,
vừa như cảm kích vừa như oán thán: “Cũng lâu lắm rồi. Xem ra anh sống tốt lắm
đúng không”.
“Cũng không nói được là tốt hay không, chỉ đủ chi tiêu
cho gia đình”. Hướng Diễn không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Còn em hiện nay thế
nào? Em sống có tốt không?”.
Lục Nhiễm cười lắc đầu: “Đâu được thuận lợi như anh,
em vừa mới thất nghiệp”.
Hướng Diễn không cảm thấy ngạc nhiên, còn nói