
: “Cũng
phải, với tính cách của em thì làm gì có ông chủ nào chịu nổi. Nhưng cũng chẳng
sao, chỉ cần bố mẹ em sắp xếp một công việc khác phù hợp với em là được”.
Cúi nhìn thứ chất lỏng trong suốt dập dềnh trong ly,
Lục Nhiễm im lặng hồi lâu.
Sau hồi chơi đùa với ly rượu trong tay, Lục Nhiễm uống
hết chỗ rượu còn sót lại, trả lời: “Bố mẹ từ em ba năm nay rồi, anh không biết
à?”.
Hướng Diễn “ồ” một tiếng, nhất thời không biết nói gì.
Lục Nhiễm vỗ vai Hướng Diễn, cười như không có chuyện
gì xảy ra: “Vì thế anh cũng đừng nhìn em như đám con nhà giàu trước kia nữa,
hơn nữa, em cũng không kém cỏi như anh nghĩ đâu”. Lục Nhiễm nhìn thấy Lâm Tĩnh
vẫy mình, bèn nói “Thôi, em đi đây, gặp anh sau”.
“Khoan đã”.
Hướng Diễn gọi cô lại, nhanh tay lấy từ trong túi áo
ra một tấm danh thiếp rất tinh tế, đưa cho cô.
Hướng Diễn nheo mắt, thần sắc trông hơi gian gian:
“Đây là danh thiếp của anh, anh mới đến đây, cũng đang thiếu một trợ lý, nếu em
đang thất nghiệp, rất hoan nghênh em đến, đảm bảo đãi ngộ ưu đãi”.
Lục Nhiễm xem danh thiếp rồi lại nhìn Hướng Diễn, lần
này cô đã nở nụ cười: “Vâng, em biết rồi”.
Lâm Tĩnh đi đến, khuôn mặt lộ vẻ tỏ tường.
Lục Nhiễm mặc kệ cô bạn, mượn cớ vào nhà vệ sinh để
tránh những nghi ngờ mà Lâm Tĩnh có thể đưa ra.
Khi cô đang rửa tay, chợt nghe thấy tiếng nấc nghẹn
khe khẽ của một phụ nữ từ một phòng khác vọng ra.
Từ trước đến giờ cô vốn không thích xen vào chuyện của
người khác, huống hồ quán bar càng chẳng phải nơi tử tế gì, chỉ là… khi cô tắt
vòi nước, âm thanh đó nghe rất quen tai, khiến cô liên tưởng đến bóng người phụ
nữ quen mặt lúc trước. Lục Nhiễm suy nghĩ giây lát, rồi tiến lên phía trước,
đạp cửa phòng.
Tiếng động trong đó bỗng chốc im bặt.
Một giây sau, vọng ra tiếng chửi thô lỗ của một người
đàn ông.
Lục Nhiễm đạp cửa rầm rầm, trong tiếng chửi bới không
ngừng, cánh cửa bật mở.
Một cô gái xống áo xộc xệch đang bị ấn xuống đất,
khuỷu tay bị trói, giãy giụa dữ dội, người đàn ông thì đã tháo được một nửa
thắt lưng.
Lục Nhiễm không nghĩ ngợi gì liền xông vào.
Thuở nhỏ, vì sợ cô bị bắt nạt, nên bố mẹ đã cho cô đi
học võ một thời gian, cô theo học môn võ người thật, quyền thật chứ không thiên
về biểu diễn như Taekwondo.
Bị đá trúng vào xương sườn, người đàn ông đau đến cúi
gập cả lưng, Lục Nhiễm tung thêm hai chưởng đá hắn nằm lăn ra đất.
Cô luyện tập khá chăm chỉ, nên biết cách ra đòn hiểm
khiến đối phương không thể xoay xở.
Đang định kéo người phụ nữ kia dậy, chẳng ngờ, cô ta
hình như không nhìn thấy Lục Nhiễm, vẫn đang tiếp tục giãy giụa.
Lục Nhiễm sốt ruột, hét lên một tiếng: “Lý Tiêu Ảnh?”.
Cô gái như chợt tỉnh, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên
nhìn cô, lớp son phấn dày trên mặt nhoe nhoét.
Trông cô ta thật tệ, Lục Nhiễm không thể nào tìm ra
mối liên hệ giữa cô gái này với cô con gái nhà giàu lạnh lùng lúc nào cũng
trang điểm kỹ càng yêu kiều diễm lệ mà mình từng gặp.
Ánh nhìn của cô gái dừng lại khá lâu trên khuôn mặt
cô, hồi lâu mới nấc nghẹn thăm dò: “Trợ lý… trợ lý Lục phải không?”.
Lục Nhiễm cảm thấy càng khó xử, đúng vậy, cô biết
người phụ nữ này bởi vì cô ta là bạn gái trước của Hàn Mặc Ngôn.
Với giao tình giữa cô và người con gái kia, không,
không thể gọi là giao tình, chỉ là quan hệ, thì cô không cần thiết phải cứu cô
ta, khi còn ở cương vị bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, đã không ít lần cô ta làm khó
cô, sai bảo cô làm cái này làm cái khác, y hệt như thiếu phu nhân nhà họ Hàn.
Cô cứu cô ta, chỉ là vì…
Vì cái gì…
Lục Nhiễm ngây ra một lúc.
Cũng vào lúc đó, cô gái kia cũng như bừng tỉnh, cô ta
hất tóc, vừa khóc lóc vừa hét lên với cô: “Tại sao cô lại cứu tôi, cô bảo Hàn
Mặc Ngôn đến đây, Hàn Mặc Ngôn là một tên khốn, một tên khốn, tại sao anh ta
lại không cần tôi… hu hu…”.
Lục Nhiễm cúi xuống giúp Lý Tiêu Ảnh tháo dây thừng
đang trói trên tay, lạnh lùng nói: “Tôi đã thôi việc, không còn là trợ lý của
Hàn Mặc Ngôn nữa”.
Cô đã nghĩ ra lý do rồi.
Cô cứu cô ta là vì đây là cô gái duy nhất sau khi bị
Hàn Mặc Ngôn đá, chạy tới văn phòng khóc lóc làm hòa.
Cô ta thật lòng yêu Hàn Mặc Ngôn.
Cũng ngốc y hệt cô.
Nghe Lục Nhiễm nói xong, Lý Tiêu Ảnh dần bình tĩnh
lại.
Tháo xong dây thừng, Lục Nhiễm định đi ra ngoài.
“Này, cô đi như thế này, tôi không đứng dậy được”.
Giọng nói của Lý Tiêu Ảnh vang lên từ phía sau, hình như cô ta đã tỉnh hẳn, đã
kịp lấy lại giọng điệu ngang ngược của tiểu thư con nhà giàu.
Lục Nhiễm không tỏ thái độ gì, đáp một câu: “Đấy là
việc của cô”.
Vừa dứt lời, cả hai đều cảm thấy sững sờ.
Bởi vì người nói câu này nhiều nhất, chính là Hàn Mặc
Ngôn.
Người kịp phản ứng lại, lên tiếng trước là Lý Tiêu
Ảnh.
Cô ta thất thần nhìn xuống nền nhà, bỗng ngẩng lên,
giọng nói vừa như châm biếm, vừa như tự cười nhạo mình: “Lục Nhiễm, thực ra cô
cũng thích Hàn Mặc Ngôn đúng không?”.
“Phải thì sao?”. Lục Nhiễm không phủ nhận, mà
cũng không cần phải thế.
Lý Tiêu Ảnh cười ảm đạm: “Không sao, chỉ là cảm thấy,
chúng ta thật thảm”.
Lục Nhiễm không hề muốn tiếp tục để tâm đến Lý Tiêu
Ảnh, không ng