
ờ sau khi tỉnh lại, cô ta túm lấy áo của cô, điệu bộ muốn nôn mà
không nôn ra được, cô đành phải dìu cô ta đến bồn vệ sinh.
Nôn xong, cô ta vẫn túm lấy áo cô không rời.
Lục Nhiễm không còn cách nào khác, đành phải đưa cô ta
về nhà, may mà có mấy lần phải chuyển đồ cho cô ta, nên Lục Nhiễm vẫn nhớ được
chỗ cô ta ở.
Điều duy nhất khiến cô phiền lòng là điệu bộ của Lâm
Tĩnh khi nhìn thấy cô dắt cô gái này ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ kỳ dị.
Cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Lâm Tĩnh nghĩ gì khi
nhìn cô.
Anh
ta nói: “Lục Nhiễm, quay về làm việc đi”.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhiễm nhận được cuộc điện thoại
giận dữ của Lục Tề.
“Lục Nhiễm, em lại chạy đi đâu rồi?”.
Đang ngủ mê man, giọng Lục Nhiễm thảng thốt: “Anh, em
không đi đâu cả…”.
“Chủ nhà nói em trả phòng rồi”.
Lúc này Lục Nhiễm mới nhớ ra, cô vẫn chưa nói chuyện
chuyển nhà với anh trai.
“Em chỉ chuyển nhà thôi”.
Lục Tề thở phào, rời mắt khỏi khu chung cư cũ nát, thả
tay khỏi cửa xe, ngồi vào trong xe.
“Không đi đâu thì tốt… Em chuyển đi đâu thế?”.
Nghe Lục Nhiễm đọc địa chỉ xong, Lục Tề ngắt điện
thoại, lái xe về phía trước.
Bố mẹ bận suốt ngày, gần như một tay anh nuôi nấng cô
em gái này lớn khôn, có điều… tính xấu đó, cũng một phần là do anh quá nuông
chiều, giờ hứng chịu hậu quả, có tức giận thế nào cũng không nỡ làm em bị tổn
thương.
Nhưng, anh quên rằng, em gái anh cũng có ngày phải
trưởng thành, có chàng hoàng tử trong tim.
Dù anh có bao bọc thế nào, cũng làm sao tránh hết cho
em mọi tổn thương.
Hình ảnh Lục Nhiễm nhào vào lòng anh khóc tức tưởi như
vẫn ngay trước mắt.
Hàn Mặc Ngôn…
Lục Tề sa sầm nét mặt.
Cộng tác với Hàn Mặc Ngôn là một việc rất dễ chịu, anh
ta luôn chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, cả những thứ mà bạn chưa bao giờ nghĩ
tới, nhưng, ngoài công việc ra, anh ta không nói thừa một từ nào, cho dù đó chỉ
là những câu xã giao vắn tắt nhất.
Ngoài công việc ra, có lẽ Hàn Mặc Ngôn bẩm sinh băng
giá vô tình, cho dù là với bất cứ ai.
Lục Nhiễm thích người đàn ông đó, ngay từ đầu anh đã
biết rõ hậu quả, nhưng anh cũng không ngờ con bé này lại cứng đầu như vậy.
Khẽ chau mày, Lục Tề nhấn ga tăng tốc, chiếc xe màu
đen chẳng mấy chốc đã mất hút trên đường.
Sự xuất hiện của Lục Tề vừa là tai nạn mà cũng là cứu
cánh với Lục Nhiễm.
Một Lục Tề quy củ gọn gàng không quen với tác phong
bừa bãi của cô, vừa đến nơi anh đã bắt cô dậy đánh răng, sau đó giọng lạnh băng
sai cô đi mua đồ.
Nửa tiếng sau, Lục Nhiễm đã đứng trong siêu thị cách
nhà không xa.
Siêu thị rất đông, Lục Nhiễm đẩy xe hàng, vừa đi vừa
nhìn.
Vất vả mãi mới được thanh toán, Lục Nhiễm trả tiền,
chuẩn bị ra về.
Có người gọi cô: “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm phải không?”.
Lục Nhiễm quay lại, nhìn thấy một phụ nữ đang bế con
đứng vẫy cô.
“Chị Trương, chị cũng ở đây ạ?”.
Chị Trương là giám đốc bộ phận kế hoạch, hồi mới vào
làm việc, được chị quan tâm, Lục Nhiễm vẫn luôn cảm kích.
Lúc đó, quy mô công ty của Hàn Mặc Ngôn chưa được như
bây giờ, văn phòng có một tầng, nhân viên mấy chục người, làm đại lý tiêu thụ
cho một nhãn hàng chưa có tiếng tăm của nước ngoài, nhưng do kinh nghiệm làm
việc ở nước ngoài từ thời học đại học của Hàn Mặc Ngôn, cộng thêm quan hệ
có sẵn của bố anh ta, chỉ trong vòng mấy năm công ty đã trở nên có tiếng tăm
trong nước.
Nếu như bây giờ, với một người mới, không có chút kinh
nghiệm nào như Lục Nhiễm lúc đó, chắc chắn không thể bước chân vào công ty. Lúc
đó, công ty vừa mở, rất thiếu người, nên tuy khó khăn đôi chút nhưng cuối cùng
Lục Nhiễm vẫn được nhận vào làm.
Chỉ trong vòng một tuần, cô bé Lục Nhiễm lơ ngơ đã bị
mấy cú nhớ đời.
Hàn Mặc Ngôn chẳng có bất cứ sở thích đặc biệt nào,
ngoài việc là một cấp trên thích bới lông tìm vết.
Vứt bỏ toàn bộ kế hoạch mà cô vất vả mãi mới làm xong
vẫn chưa hả dạ, cộng thêm thái độ lạnh băng chẳng thèm để ý đến ai càng khiến
cô cảm thấy bị đả kích.
Hàn Mặc Ngôn không vừa mắt với cô, sẵn sàng đuổi việc
cô bất cứ lúc nào.
Hai mươi năm thuận buồm xuôi gió, Lục Nhiễm luôn tràn
đầy lòng tin vào bản thân mình. Cô chưa từng nghĩ đến việc mình bị phê phán,
đằng này còn bị phủ nhận mọi cố gắng, hơn nữa mọi cố gắng của cô chính là vì
anh ta – người mà cô thầm yêu trộm nhớ bấy lâu nay. Sự tự tin kiêu ngạo hai
mươi năm nay càng khiến cô không thể nuốt nổi cục tức này.
Không có ai hướng dẫn, cô phải tự mày mò học, thức
thâu đêm lên mạng tìm hiểu, hỏi xin anh Lục Tề những bản kế hoạch hoàn mỹ nhất,
lần lượt đối chiếu, sửa chữa hoàn thiện bản trù bị của mình.
Cô học ngày học đêm những kiến thức về doanh nghiệp và
tiền tệ trước nay chưa từng tiếp xúc.
Lúc đó thực sự giống như con nhặng mất đầu, may có chị
Trương đã dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của mình giúp cô bổ túc, chỉ bảo cô
từng ly từng tí…
Ba ngày sau Lục Nhiễm trình lại bản kế hoạch đã được
sửa chữa lên mặt bàn làm việc của Hàn Mặc Ngôn, anh ta xem xét hồi lâu, trầm
ngâm suy nghĩ rồi nói với cô: “Bản này được rồi”.
Lục Nhiễm như trút được gánh nặng, ngáp dài một cái,
cô chỉ muốn quay về ngủ bù