
.
Đi được một đoạn, cô nghe thấy giọng của Hàn Mặc Ngôn:
“Vất vả rồi”.
Giọng điệu lạnh băng, cũng chẳng chứa đựng tình cảm gì
đặc biệt bên trong, nhưng chỉ ba từ đơn giản ấy cũng đủ khiến Lục Nhiễm xúc
động rơi nước mắt.
Cô đã tiêu tốn bao nhiêu sức lực để tiếp cận Hàn Mặc
Ngôn, giờ lại tiêu tốn bao nhiêu sức lực để được đứng ở đây nghe anh ta công
nhận.
Chỉ mình cô biết được, cô đã phải vất vả như thế nào
mới có được ngày hôm nay.
Nếu Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn vô tình thì đã tốt,
đằng này, một khi đã được anh ta công nhận, anh ta sẽ thu nạp bạn vào vây cánh
của anh ta, có thể là quan tâm, cũng có thể là bao che dung túng, nhưng sự đối
đãi đó hoàn toàn không hề có chút tình cảm riêng tư nào bên trong, chỉ tại cô
không phân biệt được mà thôi…
“Lục Nhiễm, Lục Nhiễm…”.
Tiếng gọi của chị Trương đã cắt đứt dòng suy tưởng của
Lục Nhiễm: “Dạ, chị đấy ạ?”.
“Nhà chị ở gần đây, bình thường chị vẫn hay đến
đây mua đồ. Sao em lại đến đây, chị nhớ là em ở gần công ty mà”.
Lục Nhiễm không muốn phân bua hay giải thích, nên chỉ
trả lời đơn giản: “Em chuyển nhà rồi, em ở gần đây”.
Chị Trương “à” một tiếng, đặt em bé vào xe, hỏi tiếp:
“Tiểu Nhiễm, sao đột nhiên em lại nghỉ việc thế?”.
Lục Nhiễm cười đáp: “Tại em cảm thấy mệt mỏi”.
“Là cấp dưới của Hàn tổng có bao giờ không mệt đâu?”.
Chị Trương cười nói: “Em bỏ đi đột ngột thế, làm bọn chị mấy hôm nay chả dễ thở
chút nào”.
“Sao thế được? Thiếu em thì có người khác thay mà”.
Lục Nhiễm nghĩ rằng chị Trương cũng chỉ nói quá lên thôi, nếu có chút quan
trọng thì cũng chỉ là đối với Hàn Mặc Ngôn mà thôi.
“Có trợ lý mới rồi, nhưng làm ăn lộn xộn lắm, đã
hay sai lại chậm chạp. Trước đây là Hàn tổng kéo em làm thêm giờ, còn bây giờ
cô ta kéo Hàn tổng làm thêm giờ, cô bé ấy hôm qua còn bị Hàn tổng giáo huấn một
trận khóc sưng cả mắt. Tuy Hàn tổng không nói ra, nhưng rõ ràng là tâm trạng
cũng khó chịu, mấy hôm nay không khí căng thẳng lắm, làm cho bọn chị cũng rối
cả lên, chỉ sợ làm sai chuyện gì rồi rước vạ vào thân”.
Chị Trương lại chuyển đề tài: “Nếu em thấy mệt thì
nghỉ ngơi vài ngày cũng được, nhưng dù gì thì em cũng làm ở đây mấy năm rồi,
mọi người cũng đã quen nhau, đi chỗ khác cũng thế, chi bằng cứ ở lại đây, nếu
vì đã xin nghỉ việc mà cảm thấy ngại, bọn chị có thể nói chuyện với Hàn tổng,
cứ coi như em nghỉ phép vài ngày, nghỉ ngơi cho thoải mái rồi quay về, em thấy
thế nào? Hơn nữa, chị thấy Hàn tổng cũng rất muốn em quay lại đấy”.
Muốn em quay lại?
Lục Nhiễm nhất thời dao động?
Cô nên nói với chị Trương thế nào đây, lúc cô xin thôi
việc, vẻ mặt của Hàn Mặc Ngôn lãnh đạm biết mấy.
Anh ta chẳng thèm để ý.
Cô trở về nhà, cả căn phòng đã trở nên khác lạ.
Lục Tề đón lấy số đồ ăn cô vừa mua về, đeo tạp dề vào
bếp.
Lục Nhiễm không muốn người khác xâm phạm không gian
riêng của mình, nhưng Lục Tề nhìn cô làm không quen mắt, nên cuối cùng đành
phải để Lục Tề nhúng tay vào.
Có điều, không thể không nói rằng, tay nghề của Lục Tề
thật tuyệt vời.
Chưa đầy một tiếng, một bàn đầy ắp thức ăn đã được dọn
ra, nghi ngút khói, toàn những món Lục Nhiễm thích ăn.
Sườn xào chua ngọt, canh cá diếc tươi, rau xào dầu hào
và cả một đĩa rong biển.
Vừa cầm đũa lên, Lục Nhiễm cắm cổ ăn một mạch.
Lục Tề chẳng ăn gì, chỉ ngồi nhìn em, thỉnh thoảng gắp
thức ăn cho em.
Lục Nhiễm nhìn Lục Tề lạ lùng: “Anh, sao anh không ăn
đi? Trước mặt em mà cũng phải giữ gìn hình ảnh à?”.
“Em cứ ăn đi”. Lục Tề vẫn lạnh lùng, không tỏ
thái độ gì.
Đồ ăn thịnh soạn như thế, tất nhiên Lục Nhiễm cũng
chẳng cố hỏi làm gì.
Ăn xong bữa cơm, Lục Tề nghiêm giọng hỏi: “Khi nào thì
em về nhà?”.
Đẩy bát đĩa qua một bên, Lục Nhiễm quay đầu về phía
sau: “Việc này để sau hãy nói, tạm thời em vẫn chưa muốn về”.
Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, Lục Tề chẳng nói
gì thêm, xách túi rời đi.
Lục Nhiễm cười khổ sở, thế là lại làm anh trai giận
rồi.
Cô không hề có ý định quay về tìm Hàn Mặc Ngôn, nhưng
cũng không muốn quay về gặp bố mẹ ngay, cô cần chút thời gian để thích ứng với
mọi chuyện.
Chỉ là, cô không thể ngờ sẽ gặp lại Hàn Mặc Ngôn nhanh
như thế.
Mấy hôm sau, cô nhận được một tấm thiệp mời thiết kế
rất tinh xảo đẹp đẽ.
Đó là lời mời của sếp tổng một công ty trước đây hay
qua lại làm ăn, trong thời gian làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn, quan hệ giữa cô và
vị sếp vui vẻ hay chuyện này rất tốt, lần này anh ta đính hôn, cũng gửi thiếp
mời cô.
Ngoài ra, anh ta còn cẩn thận nhắn tin mời thêm.
Lục Nhiễm nghĩ cũng chẳng sao, chọn lấy một bộ mặc đi
dự tiệc.
Tiệc cưới được đặt ở khách sạn cao cấp, ngoài cổng
toàn xe sang, thảm đỏ trải dài, đến cả người đón tiếp ngoài cổng cũng mặc Âu
phục phẳng lì, không một nếp nhăn.
Lục Nhiễm bước từ trên taxi xuống, cảm thấy ngại ngùng
chút xíu, rồi đưa thiếp bước vào khách sạn.
Tầng mười bảy, đèn sáng trưng, hội trường sắp xếp kiểu
Âu, xung quanh phòng là dãy bàn ăn thịnh soạn, khăn trải bàn trắng tinh, chính
giữa là tháp rượu và bánh cưới nhiều tầng.
Thực ra, lúc đầu cô không hề nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn,
sau khi đưa phon