
ân khác
nhau, nhưng lần này anh đã mở lời.
Chỉ tiếc là kết quả lại… Hàn Mặc Ngôn nhắm mắt, lấy
lại sự trấn tĩnh.
Đứng nhìn Hàn Mặc Ngôn chẳng có phản ứng gì, Lục Nhiễm
rút tay lại.
Vẫn nguyên một nụ cười: “Anh Hàn, nếu không có việc gì
khác, tôi đi trước đây”.
Giữ được nụ cười bình thản khi đứng trước Hàn Mặc Ngôn
là một việc quá sức đối với cô.
Cảm giác nén chặt tình cảm của mình thật không dễ chịu
chút nào.
Hàn Mặc Ngôn đang định lên tiếng, thì một giọng nói
cắt ngang.
“Ồ, trợ lý Lục danh tiếng đây sao?”.
Lục Nhiễm quay lại nheo mắt đánh giá người phụ nữ
trang điểm dày cộp, không biết xuất hiện từ đâu ra.
Người phụ nữ nở một nụ cười rồi giơ tay về phía cô:
“Tôi là Ngô Kỳ, bạn gái hiện tại của Hàn Mặc Ngôn”.
Chỉ nhìn qua, Lục Nhiễm đã có thể đoán biết, lớp
da trắng dày cộp kia không biết đã tô trát lên đó bao nhiêu lớp phấn, rõ ràng
khác biệt với lớp da hơi vàng dưới cổ. Cái kiểu khoác tay Hàn Mặc Ngôn của
người phụ nữ này thật khiến người ta nhức mắt.
Lục Nhiễm không trả lời cô ta mà quay về phía Hàn Mặc
Ngôn.
“Anh Hàn lại bị gọi đi xem mặt à?”.
Hàn Mặc Ngôn không đáp, mặt người phụ nữ biến sắc,
nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, như muốn thanh minh điều gì.
Thái độ ngầm thừa nhận của Hàn Mặc Ngôn càng khiến Lục
Nhiễm điên tiết, cô không còn giữ được nụ cười xã giao lúc nãy.
Rốt cuộc là Hàn Mặc Ngôn đang giở trò gì, từ lúc làm
việc bên cạnh anh ta, thấy anh ta thay hết cô này đến cô khác, nhưng buồn cười
ở chỗ, cô nào cũng do bố anh ta sắp đặt, lần thứ nhất, lần thứ hai còn được,
tại sao lần nào cũng như lần nào, ban đầu cô còn tưởng Hàn Mặc Ngôn thích mấy
thiên kim tiểu thư yêu kiều đó, nhưng… tình cảm gì mà giá băng như thế, kể cả
lúc đối phương không chịu nổi đòi chia tay, anh ta cũng không mảy may xúc động.
Chẳng lẽ anh ta không hề coi trọng đối tượng của mình?
Chẳng lẽ anh ta lại chưa từng động lòng trước bất cứ ai?
Đặt đĩa xuống, Lục Nhiễm chỉ vào người phụ nữ, giọng
nói bị nén xuống chứa đựng sự giận dữ không thể giải tỏa.
“Hàn Mặc Ngôn, anh có thích cô ấy không?”.
“Hàn Mặc Ngôn, mẹ nhà anh, anh đã thích ai bao
giờ chưa?”.
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Thực ra Lục Nhiễm không hề to tiếng, âm lượng ngữ điệu
vừa đủ, nhưng mỗi lời nói ra đều sắc nhọn như dao.
Nhưng lưỡi dao ấy cuối cùng lại cứa vào chính trái tim
của cô.
Cô nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, không biết rốt cuộc
mình đang cố chấp điều gì.
Hàn Mặc Ngôn vẫn im lặng, thần thái như đang suy nghĩ.
Ngô Kỳ định lên tiếng, nhưng chợt phát hiện ra cả Lục
Nhiễm lẫn Hàn Mặc Ngôn đều không để ý gì đến mình.
Thậm chí là, không gian giữa họ, hình như cũng không
có cô.
Cô giậm chân, định lôi kéo sự chú ý của Hàn Mặc Ngôn,
không ngờ Hàn Mặc Ngôn vẫn không ngó ngàng gì đến.
Tuy cô và Hàn Mặc Ngôn quen nhau là do bố mẹ sắp đặt,
nhưng anh khiến cô rất vừa ý, cả tướng mạo và gia thế đều vượt trên tưởng tượng
của cô, tính tình trầm tĩnh, tuy rằng kiểu đàn ông đó bình thường thì lạnh lùng
không quan tâm đến người khác, nhưng rất thích hợp để làm chồng, hơn nữa có dẫn
đi đâu thì cũng hơn người.
Cô dự tính thế, cộng thêm phía Hàn Mặc Ngôn cũng không
từ chối, nên vừa quen vài ngày, cô đã ngầm coi Hàn Mặc Ngôn như vật sở hữu của
mình.
Nhưng, cô gái đứng trước mặt cô đây, chỉ cần vài câu
đã bóc trần quan hệ thực sự giữa cô và Hàn Mặc Ngôn, khiến cô cảm thấy…
Cuối cùng, Ngô Kỳ không thể nhẫn nhịn thêm, hạ giọng
gọi: “Mặc Ngôn, Hàn Mặc Ngôn!”.
Hàn Mặc Ngôn quay lại nhìn cô, giọng điệu bình thản:
“Có việc gì thế?”.
Đến lúc này Ngô Kỳ mới phát hiện ra, Hàn Mặc Ngôn
chẳng vì cô là bạn gái của anh ta mà thay đổi thái độ.
Giận quá, Ngô Kỳ xách túi, một mình quay đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Nhiễm nhìn thấy
cảnh tượng này, cô khẽ nói: “Anh Hàn, bạn gái anh bỏ đi rồi, anh không đuổi
theo sao?”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ đứng nhìn, không hề có ý định đuổi
theo.
Lục Nhiễm đã hết tức giận, cô không ngờ người phụ nữ
này lại giở tính trẻ con ra với Hàn Mặc Ngôn, một người phụ nữ không hiểu anh
ta như thế, chắc chẳng thể chịu nổi một tháng ở bên cạnh anh ta.
Lục Nhiễm bê đĩa, chuẩn bị đi.
Cô lại nghe thấy giọng nói của Hàn Mặc Ngôn: “Cô không
định quay lại làm việc thật sao?”.
Đúng là lời của kẻ cuồng công việc.
Lục Nhiễm mỉm cười đáp: “Chi bằng anh hãy trả lời câu
hỏi lúc nãy của tôi”.
“Câu hỏi nào?”.
Lục Nhiễm mỉm cười, đứng thẳng lên, không còn vẻ thù
địch vừa rồi, ánh mắt xa xăm, hỏi mà như đang nói chuyện: “Tôi thật rất muốn
biết, Hàn Mặc Ngôn anh từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ từng thích một ai chưa?”.
Giọng Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng: “Điều này rất quan trọng
sao?”.
Lục Nhiễm nói như chém đinh chặt sắt: “Rất quan
trọng”.
Khách khứa lần lượt bước vào phòng tiệc, ai nấy đều
lộng lẫy sang trọng.
Tiếng nói chuyện rì rầm bốn phía, nhưng không át nổi
tiếng đàn violin du dương uyển chuyển phía góc phòng.
Đèn điện sáng trưng rực rỡ.
Ánh sáng loang loáng quanh Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn
thành những đốm màu loang lổ, nếu nhìn bên ngoài, cả hai cùng mặc màu đen, xứng
đôi một cách bất