Polly po-cket
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 10.00/10/311 lượt.

eo mắt, lãnh đạm nhìn Hướng Diễn: “Anh

nghĩ nhiều quá rồi”.

Phía trước có lối rẽ.

Hướng Diễn bật đèn xin đường, liếc mắt nhìn cô.

Tuy chẳng có phản ứng gì, nhưng đúng là trên khuôn mặt

của Lục Nhiễm không có vệt nước, khóe mắt cũng khô.

“Con gái có những lúc cũng nên mềm yếu. Lục Nhiễm, em

quá mạnh mẽ. Nếu lúc nãy em ra vẻ buồn bã một chút, rơi vài giọt…”.

“Không tác dụng gì, anh ta đâu có bị lừa”.

Năm đó Lý Tiêu Ảnh khóc lóc làm ầm lên, chỉ còn thiếu

mỗi nước treo cổ.

Hàn Mặc Ngôn vừa làm việc vừa chờ cô ta khóc lóc cho

xong, rồi chẳng nói chẳng rằng bảo Lục Nhiễm đưa cô ta về, không chút động

lòng.

Anh ta chưa từng thích một ai, điều này đã từng khiến

Lục Nhiễm vui mừng, nhưng giờ đây lại khiến cô sầu thảm, nếu Hàn Mặc Ngôn đã

thích một ai đó, chí ít cô còn có chỗ mà cạnh tranh, nhưng muốn nói chuyện tình

yêu với một người không hiểu tình yêu là gì… thật không dễ dàng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho ánh đèn nhảy nhót

trên mặt.

Từng mảng sáng tối lần lượt chạy qua.

Hình như chiếc xe này vừa mới mua, vẫn còn mùi dầu xe

trộn lẫn mùi da ghế, khiến cho Lục Nhiễm dù không say xe cũng cảm thấy nôn nao

khó chịu.

Trong xe không bật đèn, tối om om, nhưng rộng rãi,

không có đồ trang trí linh tinh, đến cả bùa bình an cũng không thấy.

Để ý thấy Lục Nhiễm đang ngắm xe của mình, Hướng Diễn

cười: “Vừa mua xong, trong dòng xe trung bình, Passat tương đối chắc chắn, cũng

phù hợp với công việc của anh. Em là vị khách đầu tiên của nó đấy, cảm giác thế

nào?”.

Lục Nhiễm khẽ nói: “Anh Hướng, tại sao anh lại

mời em ăn cơm? Tại sao lại tiếp cận em?”.

Một thoáng giật mình, Hướng Diễn vừa xoay vô lăng vừa

khẽ cười: “Đã bảo rồi, con gái nói năng làm việc gì cũng phải giữ thể diện cho

đàn ông, sắc sảo quá người ta chạy hết đấy”.

“Em thẳng thắn quen mất rồi, xin lỗi anh”.

“Không sao”. Giọng nói của Hướng Diễn chợt trở nên xa

xăm: “Thực ra anh tưởng là em biết rồi”.

Đèn đỏ, anh đạp phanh, xe giảm tốc độ.

“Hồi đại học anh yêu thầm em, không dài không ngắn hơn

số năm em yêu thầm Hàn Mặc Ngôn”.

Lục Nhiễm ngạc nhiên.

“Sao hả? Không tin à?”.

Dừng xe, Hướng Diễn nhìn Lục Nhiễm, Lục Nhiễm cố tìm

trong đôi mắt ấy chút ít đùa cợt, nhưng tiếc rằng từ khi gặp lại đến nay, đây

là lần đầu tiên đôi mắt của Hướng Diễn chân thành đến thế, thậm chí còn có đôi

chút tự giễu cợt mình.

“Lúc đó anh rất tự ti, xuất thân nông thôn, cứ ôm mộng

rằng vào được đại học là vạn sự cát tường, không ngờ vào đến đại học mọi việc

còn khó khăn hơn rất nhiều, những thứ như máy vi tính, điện thoại di động, và

cả các hoạt động đoàn đội hội trường, đối với anh chẳng khác nào những câu

chuyện nghìn lẻ một đêm, chứ đừng nói gì đến chuyện tìm bạn gái”. Hướng Diễn

xoa cằm, nghĩ ngợi: “Mà nói ra, thì thời đại học, người anh tiếp xúc nhiều nhất

chính là em, nên thích em cũng không có gì là lạ, đúng không?”.

Lục Nhiễm đã lấy lại được vẻ tự nhiên, thở dài một

cái, nói: “Xin lỗi anh, lúc đó em không nhận ra”.

Trong ký ức của cô, Hướng Diễn là một gia sư cực kỳ

nghiêm túc, ngoài bài giảng ra, cho dù cô nói chuyện gì với anh, anh cũng đỏ

mặt, tay chỉnh gọng kính, lắp ba lắp bắp một hồi chẳng nói nổi một từ.

Cô làm sao có thể tự đa tình đến nỗi tự cho là Hướng

Diễn thích mình?

Hướng Diễn khẽ cười: “Anh chỉ là một kẻ nghèo kiết

xác, em là con gái nhà giàu, khoảng cách lớn như vậy, anh sao có thể để em phát

hiện ra? Huống hồ lúc đó trong lòng em chỉ có mỗi hình ảnh của Hàn Mặc Ngôn”.

Lục Nhiễm nghĩ cũng phải.

Đừng nói là Hướng Diễn, lúc đó trong mắt cô đám con

trai trong trường cũng chỉ là một lũ vắt mũi chưa sạch, đến mặt mũi họ thế nào

cô còn chẳng nhớ hết, nói gì đến chuyện quan tâm xem có ai thích mình hay

không.

“Được rồi, anh nói hết rồi”. Xích lại gần Lục Nhiễm

một chút, Hướng Diễn nhếch mắt lên: “Tiểu thư, có người bộc bạch với cô, cô

cũng nên có chút phản ứng chứ”.

Lục Nhiễm lập tức nói: “Đèn xanh rồi”.

Hướng Diễn chịu thua: “Được rồi, anh lái xe đây”.

Xe dừng trước một hàng lẩu, không khí ồn ào náo nhiệt

cộng với mùi vị từ các loại thức ăn đặc trưng của món lẩu, từ xa đã cảm nhận

rõ.

“Ăn lẩu à?”.

Đợi Lục Nhiễm xuống xe, Hướng Diễn mới xuống xe, đóng

cửa lại.

“Em thích ăn lẩu mà?”.

Lục Nhiễm gật đầu, nhưng lại thật thà nói: “Em cứ

tưởng anh sẽ đưa em đến một nhà hàng Pháp cao cấp xa xỉ nào đó cơ”.

Hướng Diễn cười lớn: “Em đừng nghĩ anh thành trọc phú

thế. Em không thích, anh cũng không thích, đến đó mà chịu tội à?”.

Tuy rằng mặc lễ phục màu đen mà đi ăn lẩu thì không

thích hợp chút nào, nhưng lẩu rất ngon, trong chốc lát Lục Nhiễm đã quên mất

điều đó, cởi áo khoác ngoài, hai người ăn đến nỗi vã cả mồ hôi.

Phải đến khi cả hai cùng ăn không nổi nữa, thấy đống

bát đũa bề bộn, mới nhìn nhau cười.

Bỗng Hướng Diễn uống phần bia trong cốc rồi nói: “Lục

Nhiễm, không muốn làm trợ lý cho anh thì làm bạn gái của anh đi, đằng nào thì

anh cũng thiếu”.

Im lặng một lát, Lục Nhiễm mới trả lời: “Anh không

phải hình mẫu của em”.

Hướng Diễn bật cười: “Anh đã biến hình một lần rồi, em

cũng có thể hy vọn