XtGem Forum catalog
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 7.5.00/10/319 lượt.

bởi tình cảm.

Những việc mà cấp dưới của Hàn Mặc Ngôn phải làm vừa

nhiều vừa phức tạp cứ rối tung cả lên, đương nhiên là cô không thể làm tốt

những việc này.

Nhưng, vào những lúc như thế, luôn có người nhắc đến

một cái tên.

Lục Nhiễm.

Cho dù cô làm gì cũng có người đem cô ra so sánh với

Lục Nhiễm và kết luận lần nào cũng khiến cô phát điên.

Rốt cuộc là người phụ nữ này có gì tốt chứ, nhan sắc

bình thường, cử chỉ thiếu nữ tính…

Ở bên kia, mười đầu ngón tay của Lục Nhiễm đang lướt

nhanh trên bàn phím, con chuột nhấp nháy liên tục, cô lên tiếng theo thói quen:

“Tiểu An, pha cho chị một cốc café, không đường”.

Tiểu An nghe vậy, chạy đi như bay.

Lục Nhiễm vẫn dán mắt vào màn hình.

Tiết Lễ Giai yên lặng đứng một bên, hạ giọng, như rất

ngại làm phiền: “Chị… phải mất bao lâu chị mới làm xong?”.

“Sao hả? Cô vội lắm à? Mai mới cần mà?”.

“Không, chỉ là…”.

Lục Nhiễm cắt ngang, thủng thẳng nói một câu: “Không

để cô bị mắng đâu”.

Bị chặn ngang như thế, Tiết Lễ Giai không cam tâm quay

sang nhìn màn hình.

Bất giác Tiết Lễ Giai trợn mắt, đến lúc này cô mới

phát hiện ra, từng dòng, từng dòng tài liệu lần lượt hiện ra trên màn hình,

trong nháy mắt đã xong vài mục, mười đầu ngón tay của Lục Nhiễm nhanh đến nỗi

khiến người ta hoa cả mắt, hình như chị ta không cần suy nghĩ mà chỉ là đang

đánh máy lại mà thôi.

Đồ robot nữ.

Bất giác, Tiết Lễ Giai mắng thầm trong bụng.

Như có con mắt phía sau, Lục Nhiễm nhếch môi: “Cảm

thấy tốc độ rất nhanh đúng không? Cô luyện ba năm cũng có thể đạt được đến tốc

độ này”.

Tiểu An bê café đến, Lục Nhiễm nhận lấy, nhấp một

ngụm, bỏ xuống, rồi lại tiếp tục gõ chữ.

Đứng một hồi lâu, xem chừng người kia cũng chẳng để ý

gì đến mình, Tiết Lễ Giai xem đồng hồ rồi nặn ra một nụ cười: “Làm phiền chị

vậy. Chị làm xong cứ để trên mặt bàn hộ em nhé. Em về trước đây”.

Tiểu An “ớ” một tiếng, Tiết Lễ Giai đã xách túi đi tới

cửa thang máy.

Lục Nhiễm liếc qua, bảo: “Tiểu An, em cũng về đi”.

“Nhưng, chị đến giúp bọn em, ở đây một mình…”.

“Chị không sao, em cứ mặc kệ chị”.

Một lúc sau, Tiểu An bê ghế đến ngồi bên cạnh, cười

với cô: “Chị Lục, em cũng chẳng có việc gì, em ở đây với chị”.

Lục Nhiễm không tỏ thái độ gì, cô cũng cảm thấy cô gái

lúc nãy có ý thù địch với mình, mặc dù ban đầu còn cố ý che giấu…

Trợ lý mới của Hàn Mặc Ngôn.

Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười.

Khi cô chuẩn bị xong mọi tài liệu, trời đã mờ mờ sáng.

Nhìn tập tài liệu đã được chuẩn bị xong, Lục Nhiễm di

chuột, tắt máy tính. Cô giúp Tiết Lễ Giai làm việc này, cũng là vì nể mặt Tiểu

An và không muốn Hàn Mặc Ngôn ngày mai gặp rắc rối.

Cô vẫn chưa hoàn toàn nguội lạnh với Hàn Mặc Ngôn, cô

thật là… đáng thương.

Dìu Tiểu An đang ngồi ngủ tựa vào bàn sang phòng nghỉ,

Lục Nhiễm cũng đã mệt đờ người, hai mắt díu vào nhau

Rõ ràng là sau mấy hôm ngon giấc, thức thâu đêm thế

này thật quá sức với cô.

Sau khi rửa mặt, vào thang máy xuống dưới, Lục Nhiễm

định đi ăn cái gì.

Có điều, càng đứng lâu trong thang máy cô càng cảm

thấy hoa mắt chóng mặt, vịn vào thành thang máy, Lục Nhiễm bị mất ý thức trong

giây lát, nghe thang máy “ding” một tiếng, cô mới bừng tỉnh, bước ra ngoài.

Vẫn còn sớm, mới có vài người đi làm, dáng vẻ vội vã.

Chưa được mấy bước, cô có cảm giác chóng mặt, đầu nặng

trịch chân không vững.

Một tay cô xách túi, một tay đỡ lấy trán.

Lục Nhiễm nghĩ, ra đường rồi lên taxi mọi việc sẽ ổn.

Chưa nghĩ xong, cô bỗng thấy đầu trống rỗng, người ngã

về phía trước.

Trước khi ngã xuống một giây, Lục Nhiễm nghe thấy

tiếng kêu thất thanh của anh bảo vệ: “Cô Lục”. Cô cầu cho anh bảo vệ kịp chạy

đến nơi, để đỡ cô…

Một giây sau, cô đã ngã vào một vòng tay rộng mở.

Hay thật đấy… đêm hôm đến làm việc tốt nên ông trời

vẫn thương, số cô vẫn chưa xúi quẩy lắm.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi ngất đi.

Hàn Mặc Ngôn đỡ lấy cô gái vừa ngã vào lòng mình, nhất

thời sững sờ.

Giây tiếp theo, Lục Nhiễm đã tự bám vào anh để không

bị ngã, Hàn Mặc Ngôn bất giác chau mày.

“Anh Hàn, có cần đưa cô Lục đi bệnh viện không?”.

Rõ ràng là anh bảo vệ đã bị chậm mất một bước, lo lắng

nhìn Lục Nhiễm đang hôn mê.

Lục Nhiễm vẫn đang dựa vào Hàn Mặc Ngôn, cằm cô gác

lên vai anh, dường như cả trọng lượng cơ thể cô đang đè lên người anh.

Hơi thở nóng rực bên tai, Hàn Mặc Ngôn định đẩy Lục

Nhiễm ra, nhưng tay anh vừa chạm vào trán cô thì thấy nóng bừng, chắc là bị

sốt.

Anh phải suy nghĩ giữa việc nên đưa Lục Nhiễm đi viện

hay là vào công ty.

Anh xem đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến giờ họp,

nhưng cũng không kịp để đưa cô đi viện.

Hàn Mặc Ngôn lại sờ trán Lục Nhiễm, trông cô không

giống người hôn mê, mà giống như đang ngủ.

Suy nghĩ trong một giây, Hàn Mặc Ngôn quyết định, đưa

Lục Nhiễm quay lại phòng nghỉ bên cạnh phòng Tổng giám đốc, anh nhớ hình như

trong văn phòng vẫn còn một ít thuốc giảm sốt, khi nào họp xong, anh sẽ đưa Lục

Nhiễm đi viện.

Phòng nghỉ bài trí đơn giản, một cái giường, một cái

bàn, một tủ sách, cũng đơn giản và cùng tông màu với phòng làm việc, là chỗ

nghỉ trưa của Hàn Mặc