Teya Salat
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323272

Bình chọn: 7.00/10/327 lượt.

thể nhẫn nại thêm và cũng không kịp để ý đến những điều gì khác.

Dưa chín ép không ngọt, nhưng nếu không ép thì cũng

chẳng có dưa mà ăn…

Dư vị của Hàn Mặc Ngôn vẫn còn nguyên nơi đầu lưỡi,

thậm chí còn cả chút ít vị máu ban nãy, không hề băng giá mà cũng ấm áp và tanh

mặn như mọi người.

Vậy, tại sao con người này lại băng giá đến thế?

Cô cúi đầu cười, giãy giụa lần cuối cùng: “Hàn Mặc

Ngôn, anh không ghét tôi”.

Câu trần thuật.

Cô bỗng ngẩng phắt dậy, nhìn vào Hàn Mặc Ngôn, hỏi

tiếp: “Anh có thể tiếp nhận bất cứ người phụ nữ nào mà bố anh sắp đặt, tại sao

người đó lại không phải là tôi? Từ hai mươi hai đến hai mươi lăm, Hàn Mặc Ngôn,

tôi ở bên cạnh anh ba năm, lẽ nào anh không thể cảm nhận được điều gì?”.

Từ mùa thu lá bay đầy trời đến mùa đông giá lạnh băng

tuyết, rồi mùa xuân ấm áp hoa nở và mùa hè trăm hoa khoe sắc, đoạn ký ức nào

cũng không thiếu được anh.

Hàn Mặc Ngôn rất bận, năm nào cũng phải mất một phần

tư thời gian để đi công tác, là trợ lý cô không chỉ có nhiệm vụ sắp xếp toàn bộ

hành trình đi lại mà còn phối hợp giúp đỡ giải quyết các sự vụ khi anh vắng

mặt, cũng không tránh được việc cùng Hàn Mặc Ngôn bôn ba khắp nơi.

Cô biết Hàn Mặc Ngôn thích ăn uống thanh đạm, thích ăn

cơm hơn thức ăn, thích chơi golf, thích những bộ complet phối màu đen trắng

chỉnh tề bên trong chiếc tủ quần áo màu xám, thích nghe những bài hát xưa nhưng

không hát nổi một bài, hơi say tàu biển, dị ứng thịt dê…

Cô cứ tưởng mình đã hiểu rõ Hàn Mặc Ngôn, thậm chí là

hiểu hơn bất cứ ai… nhưng đến tận bây giờ Lục Nhiễm mới biết sự hiểu biết của

mình sao mà nông cạn… Thực ra, cô đã không nhìn thấu được người đàn ông luôn

trầm mặc lạnh lùng kia…

Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, vẫn khuôn mặt vô cảm, ngữ khí

lạnh băng: “Lục Nhiễm, tôi tưởng cô biết rằng làm trợ lý còn tốt hơn là làm bạn

gái của tôi”.

Đúng là như vậy, thỉnh thoảng Hàn Mặc Ngôn còn quan

tâm đến cấp dưới ốm đau hay có việc gì, còn quan hệ với bạn gái chỉ hoàn toàn

là ứng phó một cách hình thức. Chuyện tình yêu với Hàn Mặc Ngôn giống như một

nhiệm vụ tên là kết hôn sinh con, được thực hiện theo đúng trình tự, cứ thế mà

làm, chẳng mất công sức gì.

Tiếng cười của Lục Nhiễm có đôi chút mỉa mai: “Ai

trông mong gì chút quan tâm cỏn con của anh, nếu không phải vì thích anh, ai có

thể nhẫn nại chịu đựng để làm trợ lý cho anh, tôi không tin là anh lại không

cảm nhận được chút nào!”.

Hình như vì bị ép đến cực điểm, Lục Nhiễm dứt khoát

nói ra hết những suy nghĩ của mình.

Đến lượt Hàn Mặc Ngôn rơi vào im lặng.

Cũng không phải trong suốt ba năm qua anh chưa từng có

phán đoán này, nhưng vì họ tiếp xúc với nhau hoàn toàn vì công việc, chút ít

tình cảm mơ hồ đó đã sớm bị thay thế bằng những sự việc khác, huống hồ từ trước

đến giờ anh không hề để tâm đến việc này.

Nhưng khi nghe Lục Nhiễm buột miệng như thế, đúng là

Hàn Mặc Ngôn chưa thể thích nghi ngay.

Vẫn im lặng.

Lục Nhiễm lại mở mắt, đầu óc nặng trịch, cánh tay tê

buốt, giống như là tâm trạng buồn bực kia đã lan ra khắp cả cơ thể. Cố nén nỗi

bực tức chỉ muốn nện cho anh một trận, cô lãnh đạm nói: “Bỏ đi, anh Hàn, tôi

đau đầu quá, ngủ trước đây”.

Vùi đầu vào gối, Lục Nhiễm nhắm mắt lại, đợi mãi không

thấy Hàn Mặc Ngôn nói gì, cũng không cắt nghĩa ra là thất vọng hay thế nào, cô

nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mộng mị mê man, không biết đâu là hư, đâu là thực.

Cô quay trở về năm hai mươi hai tuổi, vừa đến thử

việc, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với Hàn Mặc Ngôn ở cự ly gần.

Có thể trổ hết tài năng trong buổi phỏng vấn một mất

một còn đó, với cô đã là một việc cực kỳ vui mừng.

Chưa đến thời gian làm việc, cô mặc một bộ quần áo mới

tinh đến văn phòng của Hàn Mặc Ngôn, khẽ gõ cửa.

Hồi lâu không ai mở cửa, cô rón rén bước vào.

Phòng làm việc không có một ai, bên trong có một cái

cửa nhỏ.

Sự kinh ngạc làm tiêu tan cảm giác lo lắng lúc mới

đến, Lục Nhiễm cũng không có ý định mở cửa, nhưng cô bất ngờ nhìn thấy Hàn Mặc

Ngôn đang ngủ, dáng điệu mệt mỏi.

Không thể ngờ vừa mới đến đã có phúc phận này, Lục

Nhiễm đang định ngó nghiêng nhìn trộm, thì ở bên kia Hàn Mặc Ngôn bỗng mở

choàng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Cô là ai, đi ra ngay”.

Điếc không sợ súng, Lục Nhiễm căn bản không nghe thấy

nửa câu sau, cô vội đứng thẳng dậy, hai con mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực

vạm vỡ của Hàn Mặc Ngôn dưới lớp áo sơ mi chưa kịp cài cúc ngực, không chớp

mắt, nụ cười tự tin đẹp mắt: “Tôi là Lục Nhiễm, trợ lý mới đến, mong anh chỉ

giáo”.

Chuyển sang cảnh khác, Hàn Mặc Ngôn đang chỉ vào bản

kế hoạch cô vừa làm xong, mặt mũi vẫn lạnh lùng: “Cô thức suốt đêm để làm thứ

này sao?”.

Lục Nhiễm cười cười vẻ tự đắc: “Vâng”.

Hàn Mặc Ngôn thuận tay xé nát tập tài liệu, miệng nhả

ra bốn chữ: “Rác rưởi, làm lại”.

Lục Nhiễm cắn răng, cười vẻ không sao: “Anh xé làm gì

chứ, đằng nào tôi cũng còn bản mềm mà. Có điều, anh cũng nên nói cho tôi biết

vấn đề ở chỗ nào, nếu không thì tôi biết làm lại thế nào?”.

Hàn Mặc Ngôn nhìn thoáng cô một cái, rất bình tĩnh:

“Cô là trợ lý của tôi, cô phải thuận theo tôi,