Polaroid
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

g mắt như lúc trước. Bộ phim kết thúc.

Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Lục Nhiễm vẫn

đi theo bọn họ đến một nhà hàng gần đó.

Lục Nhiễm không hề thích ăn cơm trong những nhà hàng

sang trọng, đi theo Hàn Mặc Ngôn bao nhiêu năm, đã phải đi ăn ở không biết bao

nhiêu nhà hàng, chỗ nào cũng như chỗ nào, một kiểu thức ăn, một kiểu thái độ

phục vụ, chỉ cần vào đó là thói quen nghề nghiệp phát tác, những cảm xúc bị kìm

nén cứ ùa về.

“Không muốn đi à?”. Hướng Diễn khẽ hỏi.

Lục Nhiễm muốn gật, nhưng cuối cùng cô lại lắc đầu.

Ổn định chỗ ngồi xong, phái nữ gọi món.

Lục Nhiễm nhìn qua, chọn đại hai món rồi đưa thực đơn

cho người phục vụ.

Ngô Kỳ ngồi phía bên đối diện cầm lấy quyển thực đơn,

cẩn thận chỉ tay và đọc tên từng món, rồi lại chỉ từng món ăn hỏi người phục

vụ.

Nhìn ba người kia ngồi đó, Lục Nhiễm không muốn mở

miệng tí nào.

Cô không bao giờ nghĩ lại có thể gặp mặt Hàn Mặc Ngôn,

nếu biết thế này, chẳng đời nào cô chịu ra khỏi cửa.

Người duy nhất thoải mái trong ba người là Hướng Diễn.

Anh nghịch ngợm chiếc cốc uống trà trong lòng bàn tay,

lịch sự bắt chuyện với Hàn Mặc Ngôn.

Những câu chuyện bên bàn ăn, dạo này làm gì, làm ở

đâu, rồi thì thị trường cổ phiếu, đầu tư thế nào…

Hàn Mặc Ngôn trả lời đơn giản, không ra lạnh lùng cũng

không ra nồng ấm.

Hai người nói qua nói lại, khiến không khí bớt lãnh

đạm.

Ngô Kỳ dường như cũng muốn bắt chuyện với cô.

“Cô Lục giờ làm gì rồi?”.

“Không làm gì hết, ở nhà thôi”.

Tuy là nói thật, nhưng lại chặn ngang Ngô Kỳ, khiến cô

ta không biết tiếp tục thế nào.

Biết rằng Ngô Kỳ chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của

Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm không hề có ý muốn làm khó đối phương, cô định chuyển

đề tài.

Đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn lên tiếng: “Cô đã suy nghĩ

xong chưa?”.

Lục Nhiễm ngớ người một lúc mới hiểu ra ý của Hàn Mặc

Ngôn.

Ở tiệc đính hôn lần trước, Hàn Mặc Ngôn nói: “Tôi sẽ

giữ lại vị trí cho cô một tuần”.

Cô không hề có ý định quay lại, nhất là sau khi gặp

Tiết Lễ Giai.

Cô không thể không thừa nhận, cô không thích Tiết Lễ

Giai, không thích chút nào.

Thế là, cô gần như buột miệng: “Anh Hàn, anh đã có trợ

lý mới rồi, còn hỏi tôi làm gì”.

Hình như Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra mùi thuốc nổ

trong ngữ khí của cô, vẫn bình tĩnh trần thuật: “Ý cô là trợ lý Tiết đúng

không? Năng lực làm việc của cô ấy không thể bằng cô, nếu cô quay về, cô ấy sẽ

làm phó cho cô”.

Lục Nhiễm không ngờ Hàn Mặc Ngôn lại nói như thế.

Tiết Lễ Giai ngồi vào vị trí trợ lý của Hàn Mặc Ngôn,

chắc chắn phải có những thao túng đằng sau, điều này thì không cần suy nghĩ

cũng biết. Có bao nhiêu người cả năng lực và phẩm chất đều trội hơn Tiết Lễ

Giai mà Hàn Mặc Ngôn lại đồng ý nhận cô ta đã chứng tỏ điều này, còn bây giờ…

cô không nghĩ Hàn Mặc Ngôn có thể để cho người không bệ đỡ gì như cô trở về và

bắt Tiết Lễ Giai dễ dàng hạ vị.

Liên tưởng đến thái độ của mình đối với Hàn Mặc Ngôn

từ lúc nghỉ việc, Lục Nhiễm chợt cảm thấy thái độ đối đầu của mình thật chẳng

ra làm sao.

Cô có thể oán thán Hàn Mặc Ngôn, còn Hàn Mặc Ngôn

không nhất thiết phải có tình cảm với cô.

Là một cấp trên, Hàn Mặc Ngôn đối xử với cô thế là quá

tốt rồi.

Cô quay sang cười, định xua tan mùi thuốc nổ lúc nãy:

“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện này”.

“Được rồi”.

Bốn người chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng ngoài hai món

Lục Nhiễm gọi, trên bàn còn sáu bảy món khác.

Lục Nhiễm ngắm nghía, giá không rẻ chút nào.

Cô hơi lắc đầu, đúng là Hàn Mặc Ngôn có tiền, nhưng có

tiền không đồng nghĩa với lãng phí, Hàn Mặc Ngôn không bạc đãi bản thân, nhưng

cũng không tiêu hoang một đồng nào, tính cách tiêu biểu của một thương nhân.

Quả nhiên, nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, Hàn Mặc

Ngôn liếc xéo Ngô Kỳ. Ngô Kỳ nắm lấy khuỷu tay Hàn Mặc Ngôn, lắc khẽ, cười rất

ngọt ngào: “Anh đừng trách em gọi nhiều quá nhá, toàn những món em thích ăn”.

“Không sao”. Hàn Mặc Ngôn bình thản trả lời.

Nghe thấy thế, Ngô Kỳ lại cười rất ngọt ngào với Hàn

Mặc Ngôn và quay sang nhìn Lục Nhiễm đầy ẩn ý.

Lục Nhiễm cúi đầu cười nhẹ, nhưng không thành tiếng.

Đã chẳng còn gì phải tranh chấp nói nhau.

Tiếng bát đĩa va vào nhau lách cách, Lục Nhiễm cúi đầu

lặng lẽ ăn cơm.

Hai món cô chọn đều là món thanh đạm, khẩu vị của Ngô

Kỳ thì đậm đà hơn, toàn những món nhiều dầu, nhiều đạm và cay.

Lục Nhiễm không ăn được cay, vừa thử một tí đã uống

bao nhiêu trà, chẳng mấy chốc, cốc trà đã cạn hết.

Cô thở nhẹ, để tan hết vị cay.

Đột nhiên có người nói bên tai cô: “Không ăn được cay

thì đừng ăn”. Có thể đôi chút quan tâm đã bị che lấp hết bởi giọng nói lạnh

băng.

Lục Nhiễm lại hít vào một hơi, mới trả lời: “Không

sao…”.

Chưa nói xong, Hướng Diễn đã cắt ngang: “Tiểu Nhiễm,

không ăn được cay à? Lần trước mình đi ăn lẩu, anh thấy em ăn rất vui nên không

phát hiện ra, xin lỗi nhé…”.

Nói xong, anh giơ tay định vẫy phục vụ mang thêm trà,

chẳng ngờ bị Ngô Kỳ nhanh nhảu chặn lại: “Anh Hướng, gọi trà chi bằng gọi rượu

giải cay”.

Không đợi Hướng Diễn lên tiếng, Ngô Kỳ lại làm ra vẻ

nhớ ra: “Mà cô Lục trước đây làm trợ lý,