
chứ không phải tôi thuận theo
cô. Tôi trả lương cho cô không phải để giảng bài cho cô”.
Dọn dẹp hết đống giấy vụn, Lục Nhiễm chớp mắt, xua tan
bóng tối u ám: “Làm lại thì làm lại, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày tôi sẽ
trở thành một trợ lý khiến anh vừa ý”.
Khi tỉnh lại, Lục Nhiễm ôm đầu im lặng hồi lâu.
Không khí kích động lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, sót
lại trên cơ thể cô chỉ còn lại bản năng.
Bản năng yêu.
Hàn
Sâm nói với Hàn Mặc Ngôn: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.
Ngày hôm sau, không đợi Hàn Mặc Ngôn đến Lục Nhiễm tự
làm thủ tục ra viện.
Mấy ngày sau, cô không gặp lại Hàn Mặc Ngôn, cũng
không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào.
Việc cô đến giúp Tiết Lễ Giai, ngoài Tiểu An gọi điện
cảm ơn ra, cô không nhận được tin tức nào khác.
Chắc là Tiết Lễ Giai cũng chẳng bao giờ nói chuyện đó
với Hàn Mặc Ngôn.
Chỉ có Hướng Diễn gọi điện hỏi cô xem cuối tuần có đi
xem phim không.
Cũng chẳng có việc gì, Lục Nhiễm suy nghĩ giây lát rồi
nhận lời.
Cô trang điểm nhẹ, thay chiếc váy màu xám nhạt, kết
hợp cùng chiếc cài áo màu lông chim bồ câu, xách túi đi ra cửa.
Hướng Diễn đã đỗ xe trước cổng khu nhà cô ở.
Anh xuống xe mở cửa, mỉm cười nói: “Hôm nay em rất
đẹp”.
Lục Nhiễm cũng trả lời: “Còn anh thì vẫn đưa đẩy thế”.
Hướng Diễn không nhịn được cười, lên xe nổ máy phóng
đi.
Vẫn là chiếc Passat hôm nọ, có điều hôm nay trong xe
đã lắp thêm điều hòa, đồ trang trí và đệm ghế, trông ra dáng và sinh động hơn
lần trước rất nhiều.
Không biết là do trùng hợp hay dự đoán, Hướng Diễn mặc
một bộ quần áo thường ngày màu xám, hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa
kính phía trước, ăn ý bất ngờ, trông cứ như là trang phục đôi của các cặp tình
nhân.
Ngồi trong xe, Lục Nhiễm cầm tấm vé xem phim Hướng
Diễn đưa, lật xem, vé xem phim bây giờ vẫn xấu xí và kèm theo các mẩu quảng cáo
nhỏ.
Không biết đã bao nhiêu lần Lục Nhiễm phải đi mua vé
cho Hàn Mặc Ngôn và bạn gái, còn bản thân cô thì chưa từng xem.
Vật vẫn ở đây mà người ở đâu.
Cũng đến lượt cô một lần vào vai nữ chính sao?
Hướng Diễn dừng xe trước cổng rạp chiếu phim, chưa vội
vào ngay mà còn đi mua hai bịch bỏng ngô to nhất và hai cốc Coca cola.
Lục Nhiễm nhìn hai bịch đồ to tướng vừa bị bỏ vào
trong lòng, không biết nói gì.
“Anh mua nhiều thế này, chúng ta ăn làm sao hết
được?”.
“Ăn không hết thì bỏ đi”. Hướng Diễn cười híp cả mắt:
“Đại gia có tiền mà”.
“…”
“Anh đùa thôi, ai vào rạp chiếu phim mà chẳng đem theo
những thứ này? Trước đây không có cơ hội, bây giờ… anh hy vọng ít nhất thì có
thể làm cho mọi việc hoàn hảo”.
Giọng nói của Hướng Diễn rất chân thành, Lục Nhiễm
cũng cảm thấy xúc động.
Không để cô kịp nói thêm, Hướng Diễn kéo cô vào rạp.
Khi họ tìm thấy chỗ ngồi vẫn còn sớm, cũng chưa đông
lắm, rồi mọi người dần dần kéo vào, ngồi kín xung quanh.
Bỗng vang lên một giọng nữ chói tai.
“Hàng này, chỗ của anh là mười lăm, của em là mười
sáu”.
Lục Nhiễm nhìn qua, thấy Hàn Mặc Ngôn và bạn gái mới
của anh đang đứng phía bên kia hàng ghế của cô, Hàn Mặc Ngôn vẫn cái dáng vẻ
không lộ cảm xúc, còn cô gái thì có vẻ thận trọng e dè.
Âm hồn không tan.
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Nhiễm.
Bình tĩnh thì biết rằng việc gặp nhau cũng chẳng có gì
to tát, thành phố này không quá rộng lớn, đi xem phim đa phần ai cũng chọn rạp
này.
Được bịch bỏng ngô to đùng che khuất, Hàn Mặc Ngôn và
Ngô Kỳ không nhìn thấy cô mà tìm thấy chỗ của mình và ngồi xuống.
Hai kẻ đáng chết mà không chết đang ngồi ngay ở hàng
ghế trước mặt cô.
Rõ ràng là Hướng Diễn cũng đã phát hiện ra, đang định
nói gì với Lục Nhiễm, cô ra dấu “suỵt” một tiếng, rồi tiện tay nhét bỏng ngô vào
miệng Hướng Diễn, Hướng Diễn cố ăn cho hết chỗ bỏng ngô, nín thinh.
Buổi chiếu bắt đầu, đèn trong rạp tắt hết.
Quảng cáo chút xíu rồi chiếu phim, hiệu ứng âm thanh
trong rạp rất tốt, cho dù là ngồi ở giữa rạp, âm thanh vẫn vang rõ bên tai.
Lục Nhiễm vừa ăn bỏng ngô vừa uống Coca cola, nhưng
không còn lòng dạ nào xem phim.
Cô gái ở hàng ghế trước, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã
dựa đầu vào vai Hàn Mặc Ngôn như một con chim nhỏ, Hàn Mặc Ngôn không hể đẩy
ra.
Hàng ghế của họ thấp hơn hàng ghế của cô một bậc, không
hề che khuất tầm nhìn, nhưng Lục Nhiễm vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt, trông
cô nhai bỏng ngô mà không khác gì đang nghiến răng nghiến lợi.
Thứ tình cảm đang ức chế trong người… gọi là đố kỵ.
Không khó khăn gì để nhận ra.
Bên cạnh, Hướng Diễn nhẹ nhàng: “Khó chịu à?”.
Anh không còn hỏi cô có thích Hàn Mặc Ngôn
không.
Lục Nhiễm do dự một lát rồi gật đầu.
Hướng Diễn vỗ vỗ vào vai cô, trong bóng tối ánh mắt
anh sáng rực, lóa mắt người đối diện: “Anh có thể cho em mượn bờ vai, em dựa
vào vai anh… cứ coi như là đang dựa vào vai của Hàn Mặc Ngôn”.
Không cử động, không nói gì, Lục Nhiễm chỉ quay sang
nhìn Hướng Diễn.
Im lặng mấy giây, cô lãnh đạm nói: “Anh hà tất phải
như thế, em không có ý biến anh thành vật thế thân”.
Hướng Diễn cười: “Nếu anh nói anh không ngại làm vật
thế thân thì sao?”.
“Anh…”.
So với phụ nữ, đàn ôn