
Ngôn.
Đỡ Lục Nhiễm nằm xuống, Hàn Mặc Ngôn mở ngăn kéo tìm
kiếm.
Bình thường Hàn Mặc Ngôn ít khi dùng thuốc, nên không
biết thuốc để ở đâu, trong lúc tìm kiếm, Hàn Mặc Ngôn buột miệng: “Lục…”.
Mới nghĩ ra Lục Nhiễm vẫn đang nằm ngủ.
Từ trước đến nay, cô còn quen thuộc với mọi thứ ở đây
hơn cả anh, dù anh cần thứ gì cô cũng nhanh chóng tìm ra, anh cứ đàng hoàng
hưởng thụ sự chu đáo của Lục Nhiễm, mà quên rằng đó không phải việc của cô…
Rõ ràng là cô đã nghỉ việc mấy ngày, nhưng hình
bóng thân thuộc của cô vẫn luôn bất chợt xuất hiện trong tâm trí anh.
Mất một lúc lục lọi, anh mới tìm thấy hộp thuốc nhỏ
trong ngăn cuối cùng của tủ kéo đặt ở đầu giường.
Hàn Mặc Ngôn đang định đứng dậy thì nhìn thấy khuôn
mặt của Lục Nhiễm.
Anh đã quá quen với khuôn mặt này, nhưng hôm nay lại
thấy gì khang khác.
Đã quen với một Lục Nhiễm phấn chấn, hoặc nghiêm túc,
hoặc khiêu chiến, hình như trong trí nhớ của anh chưa bao giờ tồn tại một Lục
Nhiễm mềm yếu, đừng nói gì là một Lục Nhiễm nước mắt lưng tròng.
Chắc vì Lục Nhiễm quá kiên cường và cứng rắn, nên Hàn
Mặc Ngôn chỉ coi cô là một trợ thủ đắc lực, một cộng sự, mà quên mất rằng thực
ra Lục Nhiễm cũng là một sinh vật yếu mềm mẫn cảm mang tên phụ nữ.
Lúc này, Lục Nhiễm nằm đó không hề phòng bị, mái tóc
lòa xòa trên vai và mặt, gò má ửng hồng vì sốt, ánh mắt sắc sảo bị che khuất
bởi hàng mi dày, quầng mắt hơi đen, vẻ mặt nhẹ nhõm, khuôn mặt hiếm khi son
phấn đơn thuần như chưa từng tiếp xúc với việc đời.
Hàn Mặc Ngôn đột nhiên nhớ ra… Lục Nhiễm năm nay mới
hai mươi lăm tuổi.
Tìm thấy thuốc hạ sốt, Hàn Mặc Ngôn đỡ Lục Nhiễm dậy,
nâng cằm cô lên, cho cô uống thuốc và nước ấm.
Thấy Lục Nhiễm đã nuốt thuốc, Hàn Mặc Ngôn lại đỡ cô
nằm xuống.
Xong xuôi mọi việc, Hàn Mặc Ngôn mới nhẹ nhàng ra
ngoài tiếp tục công việc của mình.
Ở trong phòng, Lục Nhiễm nghe tiếng đóng cửa, chầm
chậm mở mắt, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ.
Không phải cô cố ý giành lấy sự thương hại hay đại
loại thế, sau khi bị ngã, Lục Nhiễm mới ý thức ra mình đang bị sốt, có thể tại
tối qua làm việc quá sức và nhiễm lạnh.
Được Hàn Mặc Ngôn cứu, đúng là ngoài dự đoán của cô.
Cô ngồi dậy, xung quanh hình như vẫn còn lưu lại chút
ít hơi ấm của Hàn Mặc Ngôn, tuy lạnh lùng và thiếu vắng tình người, nhưng cô
vẫn mê muội, chết không hối cải.
Lục Nhiễm cười đau khổ.
Cô lấy trong ngăn kéo chỗ thuốc Hàn Mặc Ngôn vừa cho
cô uống, cũng còn may, thuốc chưa hết hạn. Theo thói quen, cô xem xét lại một
lượt, rồi vứt những vỉ thuốc quá hạn vào thùng rác.
Đầu cô nặng trịch, nhưng vẫn nhớ được là, sáng nay Hàn
Mặc Ngôn có cuộc họp.
Cô xuống giường, mở cửa, phòng Tổng giám đốc không một
bóng người.
Mọi vật vẫn nguyên vẹn, không có gì thay đổi.
Phía đối diện với Lục Nhiễm có một cánh cửa thông
thẳng sang phòng họp
Cô cẩn thận xoay nắm đấm cửa, mọi người bên trong đều
đang tập trung, không ai để ý thấy cánh cửa đang mở hé.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng đĩnh đạc của Hàn Mặc
Ngôn, ngữ điệu trịnh trọng, từng từ chính xác sắc bén, thần thái toát ra vẻ tự
tin, mọi cử động đều chính xác từng ly từng tí, không có gì khác biệt với người
đàn ông Lục Nhiễm từng biết.
Trong công việc anh luôn chứng tỏ mình là kẻ mạnh
tuyệt đối.
Đó là Hàn Mặc Ngôn mà cô yêu mê muội, không thể từ bỏ…
Cô khép cửa lại, chút sức lực cuối cùng đã tiêu hao
hết, rốt cuộc cô vẫn là một người bệnh, cô đổ vật xuống giường, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô ngửi thấy toàn mùi thuốc khử trùng.
Hình như là ở bệnh viện?
Cô đoán.
Khẽ cử động, cô cảm thấy cổ tay tê mát, hơi đau, một
dòng nước mát lạnh từ cánh tay ngấm vào cơ thể… đang truyền nước.
Hàn Mặc Ngôn đã đưa cô đi bệnh viện?
Cô mở mắt, ánh sáng chói mắt, chắc đã quá trưa.
Trên chiếc sofa cạnh giường bệnh, Hàn Mặc Ngôn ngồi
đó, máy tính đặt trên đầu gối, trông hơi mệt, một tay chống cằm, một tay di
chuột đánh dấu gì đó.
“Tỉnh rồi hả?”. Hàn Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn cô.
“Cảm ơn anh Hàn đã đưa tôi đến bệnh viện”.
Hàn Mặc Ngôn hơi nhướn mắt lên, đáp: “Không có gì”.
Lúc nãy còn không có cảm giác gì, giờ cô mới phát hiện
ra, cả bữa sáng và trưa đều chưa có gì vào bụng, đói không chịu nổi.
Cố chịu cũng chẳng nghĩa lý gì, Lục Nhiễm tìm cách
ngồi dậy.
Hàn Mặc Ngôn để máy tính sang một bên, đỡ cô: “Cứ nằm
yên đi”.
Lục Nhiễm nói luôn: “Anh Hàn, tôi đói sắp chết rồi”.
Hình như không ngờ Lục Nhiễm lại nói câu này, Hàn Mặc
Ngôn do dự một lát, rồi nói: “Cô chờ chút”.
Rất nhanh, Hàn Mặc Ngôn đem về một bát canh, hơi nóng
bốc lên nghi ngút, hương thơm ngào ngạt.
“Cô có thể tự ăn không?”.
Lục Nhiễm chỉ cánh tay đang bị truyền nước, cười như
mếu: “Anh thấy tôi có tự ăn được không?”.
Hàn Mặc Ngôn không nói gì, đưa tay chỉnh đầu giường
cao lên.
Vẫn dáng vẻ vô cảm, cái kiểu Hàn Mặc Ngôn đút canh cho
cô không thể gọi là chu đáo, mấy lần còn đút nhầm ra ngoài, hoặc là nước canh
sánh khỏi thìa, dây hết vào quần áo của cô.
Nhưng, không hiểu sao trống ngực Lục Nhiễm cứ đập liên
hồi.
Khung cảnh ở bên Hàn Mặc Ngôn khó mà dịu dàng duy mĩ
nổi, anh ta quá