
bình tĩnh, quá thận trọng, nhưng càng như thế, càng toát ra vẻ
hấp dẫn mê hoặc người khác.
Gần trong gang tấc.
Muốn nhìn thấy gì, muốn nhận lấy cái gì?
Trong chốc lát Lục Nhiễm trở nên do dự.
Canh đã hết, Hàn Mặc Ngôn nhìn Lục Nhiễm, chỉnh giường
như cũ, rồi quay về bên máy tính của mình.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn tiếng lách cách của
bàn phím và con chuột.
“Hàn Mặc Ngôn”.
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại: “Gì thế?”.
“Anh muốn tôi quay về làm việc, chỉ là vì tôi đã làm
trợ lý cho anh ba năm, có thể xử lý tốt các công việc của anh sao?”.
“Nếu không thì còn có nguyên nhân gì nữa?”.
Lục Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn nghiêng
của Hàn Mặc Ngôn, đường nét thật hoàn hảo, cô cười nói: “Anh Hàn, hà tất đã
biết mà còn cố hỏi?”.
“Tôi không biết”.
Có quỷ mới tin.
“Tôi giúp anh xử lý hết những cô Lý cô Trương cô Hà,
anh còn nhớ không?”.
Những người con gái vẫn coi Hàn Mặc Ngôn là rùa vàng
hoặc cầu nối đến vinh hoa, dựa vào tuổi trẻ và sắc đẹp mưu đồ không làm mà
hưởng… Hàn Mặc Ngôn tuy không nói rõ, nhưng lại ngầm bảo Lục Nhiễm giải quyết
hết, tìm lý do điều họ đi, hoặc tìm cớ cho nghỉ việc, đều do một tay cô lo
liệu.
“Cô muốn nói gì?”.
“Tại sao anh lại cảm thấy tôi không giống bọn họ? Anh
dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không có mưu đồ với anh?”.
Giọng Lục Nhiễm không to, nhưng khi cô nói xong, lồng
ngực lại phập phồng.
Hàn Mặc Ngôn vẫn gõ máy tính, nhưng không hiểu mình
đang viết những gì, lại phải xóa đi.
“Cô Lục, đừng lẫn lộn công việc và tình cảm cá nhân
như thế”.
Anh cảm thấy hơi đau đầu.
Bên bàn đàm phán, xưa nay Lục Nhiễm vẫn luôn chất vấn
thẳng thắn, sắc bén và hùng hồn như thế, nhưng lúc này đây anh chỉ mong Lục
Nhiễm có được chút ít đức tính tốt của người phụ nữ Trung Quốc – mềm mại, uyển
chuyển.
Hàn Mặc Ngôn vẫn luôn phân định rõ ràng cuộc sống và
công việc.
Anh không có yêu cầu gì với một nửa của mình, tất cả
phụ nữ trong mắt anh đều không có gì khác nhau, nên anh chấp nhận mọi chỉ định
của bố, có thể chấp nhận nhưng không quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu, có
tình cảm hay không có tình cảm.
Chỉ duy nhất trong công việc là anh không cho phép
mình mơ hồ, lĩnh vực này mới là thế giới của anh.
Lục Nhiễm nhếch mép, cười rất khó coi: “Anh Hàn, tôi
nghỉ việc rồi, hiện giờ quan hệ giữa tôi và anh chỉ là tình cảm cá nhân”.
Thời gian ba năm, hơn một nghìn ngày, sớm hôm khuya
tối, bây giờ, Hàn Mặc Ngôn bảo cô phải phân biệt công việc và tình cảm cá nhân…
Cô đã quá thất bại.
“Anh Hàn, anh có thể trả lời tôi một câu hỏi, câu hỏi
tôi đã hỏi anh không?”.
“Câu hỏi nào?”.
“… Rốt cuộc là anh đã bao giờ thích ai chưa?”.
Hàn Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, khuôn mặt giá băng
đến mức khiến người khác rùng mình, sau cùng thả ra hai chữ: “Chưa từng”.
Đúng là chưa từng “thích” ai…
Rõ ràng là đáp án mong nhận được, nhưng lại khiến Lục
Nhiễm trầm ngâm.
Đáp án của Hàn Mặc Ngôn… thật quá cay đắng.
Cô không thể phán đoán một cách chắc chắn xem Hàn Mặc
Ngôn nói thật hay giả, bởi cô không biết, trong giây lát im lặng, Hàn Mặc Ngôn
đã nghĩ gì.
Cảm giác này thật là tồi tệ.
Vẫn nằm trên giường, Lục Nhiễm nhắm mắt để bình tĩnh
lại.
Đáng tiếc là mọi việc không như ý nguyện.
Hết nhắm lại mở mắt, cuối cùng Lục Nhiễm mở choàng mắt
ra, thấp giọng: “Anh Hàn, anh có thể qua đây một chút không?”.
“Có việc gì thế?”.
“Qua đây một tí chẳng lẽ lại không được sao?”.
Hàn Mặc Ngôn dừng lại mấy giây, rồi cũng bước qua.
Gần đến bên giường, đột nhiên tay còn lại của Lục
Nhiễm tóm lấy vạt áo của Hàn Mặc Ngôn, kéo giật anh xuống.
Không đợi Hàn Mặc Ngôn kịp lên tiếng, Lục Nhiễm chặn
lại bằng một nụ hôn.
Lục Nhiễm chưa từng hôn, nhưng không có nghĩa chưa
từng nhìn thấy.
Trông mèo vẽ hổ, cô tách môi của Hàn Mặc Ngôn ra, tiến
vào bên trong.
Cũng có thể là bản năng, trong phút giây tiếp xúc với
Hàn Mặc Ngôn, cô bỏ mặc bản thân mình phóng túng, giây phút chiếm đoạt vấn vít
giữa môi và răng, hơi thở trở nên gấp gáp lẫn trong tiếng tim đập thình thịch.
Thình thịch thình thịch.
Từng tiếng từng tiếng, giống như trù yểm.
Hương vị ngọt ấm lan ra trong miệng khiến người ta
ngây ngất không thể dứt ra được – ít nhất là Lục Nhiễm cảm nhận như thế.
Hàn Mặc Ngôn vẫn đang sững sờ vì không ngờ Lục Nhiễm
có thể làm vậy, bất ngờ nên không kịp đề phòng, hàm răng đã bị tách ra.
Sau khi tỉnh ngộ, hai tay anh nắm lấy vai Lục Nhiễm
định đẩy ra.
Không ngờ, khi phát hiện ra ý đồ đó, Lục Nhiễm cắn
chặt răng, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn chưa kịp phản ứng, cắn mạnh anh một cái.
Cô cắn không chút nể tình, mặc dù Hàn Mặc Ngôn đã kịp
thời lùi lại, nhưng cũng đủ đau điếng người, anh cau mày lại.
Trong miệng thoáng vị tanh, một giọt máu rỉ ra nơi
khóe miệng.
Hàn Mặc Ngôn lau miệng, từ trên cao nhìn chằm chằm Lục
Nhiễm, tuy không thể hiện rõ ràng, nhưng Lục Nhiễm có thể cảm nhận được vẻ
không vui trên mặt Hàn Mặc Ngôn, anh đang đợi, đợi cô một lời giải thích.
Khi làm tất cả những việc này, Lục Nhiễm chẳng hề ân
hận. Cô cũng không nhớ rõ mình đã ôm mộng với Hàn Mặc Ngôn bao lâu, giờ cô
không