
g càng để ý đến lòng tự tôn và sự
tự tin, làm vật thế thân cho người đàn ông khác trước mặt người phụ nữ của
mình, việc này… đúng là quá uất ức rồi.
Thấy Lục Nhiễm không biết nói gì, Hướng Diễn nhướng
mắt, cười ra vẻ tự nhiên: “Em đừng có nghĩ anh thành thánh mẫu thế, anh làm thế
vì tin rằng rồi sẽ có một ngày anh có thể thay thế vị trí của anh ta, thế nên
hiện giờ anh có thể không phiền lòng mà an ủi em”.
Tiếng nói chuyện bất giác lớn dần, không ai để ý đến
hàng ghế trên có người khẽ quay xuống.
Nghe Hướng Diễn nói xong, Lục Nhiễm cũng không hiểu
mình buồn hay vui.
Trái tim cô trở nên mềm yếu.
Kiên cường trong cái vỏ bọc mạnh mẽ quá lâu, cũng đến
lúc không còn sức lực, người phụ nữ nào không mong muốn được ở trong vòng tay
của người ta, đã yêu chiều, nũng nịu.
Nhắm mắt lại, ôm bịch bỏng ngô to tướng đến buồn cười,
Lục Nhiễm nghiêng đầu dựa vào vai Hướng Diễn.
Tiếng ồn trong rạp chiếu phim bỗng chốc trở nên im
ắng.
Cô tưởng tượng mình đang dựa đầu vào vai Hàn Mặc Ngôn,
trong lòng dần trở nên yên ổn tĩnh lặng.
Hồi ức xuyên qua biển ý thức, trào lên mạnh mẽ.
Một lần đi công tác, xe bị hỏng giữa đường, Hàn Mặc
Ngôn quyết đoán bỏ xe lại, dẫn theo Lục Nhiễm bắt một chiếc xe hàng trên đường
cao tốc, đến thành phố gần nhất.
Không gian trong xe hàng chật hẹp, mùi hôi nồng nặc,
hai con người ăn mặc chỉnh tề chen chúc trong đó.
Do thiếu ngủ và hơi say xe nên Lục Nhiễm ngủ gà ngủ
gật, rồi dần dần dựa vào vai của Hàn Mặc Ngôn, Hàn Mặc Ngôn sau khi hỏi han tình
hình, không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay ôm cô, giữ cô khỏi ngã.
Cô say lên say xuống, không kịp có ý gì khác, chỉ cố
kiếm chỗ dựa cho chắc.
Nhiệt độ cơ thể và khí chất lạnh lùng của riêng anh đã
truyền qua người Lục Nhiễm trong cự ly gần nhất, cô dần dần chìm trong giấc
ngủ, cảm giác yên ổn trong tĩnh lặng, nếu có thể, cô muốn cả đời đã dựa vào bờ
vai ấy.
Cả cuộc đời.
Hàng mi rung rung, cảm giác ươn ướt.
Trên màn ảnh đang đến đoạn âu yếm quấn quýt.
Hai nhân vật nam nữ chính ôm chặt lấy nhau, nam chính
cẩn thận cúi xuống bờ môi người con gái, lúc đầu nhẹ nhàng, càng về sau càng dữ
dội…
Trong rạp phim người lớn bịt mắt trẻ con, những đôi
yêu nhau thì rục rịch chuyển động.
Lục Nhiễm mở to hai mắt, ở hàng ghế trên Ngô Kỳ đang
xích lại gần Hàn Mặc Ngôn hơn nữa, như muốn ngầm ra hiệu điều gì.
Hàn Mặc Ngôn không có phản ứng gì.
Ngô Kỳ lại lấy khuỷu tay huých huých anh, Hàn Mặc Ngôn
nghiêng mặt qua, trong ánh sáng đan vào nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi
đường nét trên khuôn mặt anh.
Một khuôn mặt đẹp, nhưng tận cùng băng giá.
Ngô Kỳ có vẻ phẫn nộ.
Lục Nhiễm không nhịn được, cười ra thành tiếng, chẳng
lẽ cô ta hoang tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn có thể hôn cô ta ở chốn công cộng thế
này?
Hàn Mặc Ngôn là ai chứ? Mộng tưởng anh ta trở thành
cao thủ tình trường hay công tử phong lưu là một suy nghĩ hão huyền. Hàn Mặc
Ngôn thậm chí còn máy móc và lạnh lùng hơn một người máy, người máy ít nhất có
thể xảy ra sự cố, Hàn Mặc Ngôn thì… hoàn toàn không thể, anh ta lý trí như một
người chết.
Điệu cười mỉa mai quen thuộc khiến cho Ngô Kỳ chú ý.
Cô ta quay lại, nhìn thấy Lục Nhiễm đang dựa đầu vào
vai Hướng Diễn thì thay đổi ngay nét mặt, vẻ phẫn nộ lúc nãy hoàn toàn biến
mất, cô ta khoác lấy cánh tay Hàn Mặc Ngôn, cười tươi như hoa, cứ như là hai
người họ vẫn ân ái mặn nồng, tất cả những gì Lục Nhiễm vừa nhìn thấy chỉ là ảo
giác.
“Trợ lý… cô Lục, cô và bạn trai cũng đi xem phim à,
thật là trùng hợp quá!”.
Lục Nhiễm ngồi thẳng dậy, cười duyên: “Vâng, trùng hợp
thật”.
Cô cảm giác Hướng Diễn thoáng nhìn mình kinh ngạc,
nhưng anh đã kịp lấy lại nụ cười thân thiết, hỏi thăm Ngô Kỳ: “Rất vui được gặp
cô, không biết cô là…”.
Ngô Kỳ nhanh nhảu đáp lời: “Tôi là bạn gái của Hàn Mặc
Ngôn, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi mà”.
Hướng Diễn như thể giờ mới nhớ ra, xấu hổ xoa xoa sống
mũi: “Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật chẳng ra sao, sao lại có thể không
nhớ ra một cô gái đẹp như thế này chứ?”.
Lục Nhiễm nghĩ, Hướng Diễn miệng lưỡi trơn tru như
thế… có phải vì bản năng của một luật sư?
Nhưng trong lúc họ hàn huyên, Hàn Mặc Ngôn không nói
một lời nào, ngồi nhìn ba người, cứ như thể… anh hoàn toàn là một người ngoài
cuộc.
Bất giác cô quay sang nhìn Hàn Mặc Ngôn, phát hiện ra
Hàn Mặc Ngôn cũng đang nhìn cô từ lúc nào. Ánh mắt đen như màn đêm khiến người
ta không thể đoán biết những suy nghĩ bên trong.
“Nếu hai người rảnh, chi bằng xem xong phim chúng ta
cùng đi ăn?”.
“Cung kính không bằng tuân lệnh”.
Khi Lục Nhiễm định thần lại, Hướng Diễn và Ngô Kỳ đã
hẹn hò cả hội đi ăn cơm.
Hơi quay lại, Lục Nhiễm lạnh mặt nhìn Hướng Diễn: “Anh
quyết định thay em đấy à?”.
Hướng Diễn nhún vai cười: “Ăn một bữa cơm cũng có làm
sao, xem phim đi”.
Thái độ thoải mái của Hướng Diễn khiến Lục Nhiễm không
thể tỏ ra tức giận, trong lòng bực bội mà ngồi đó xem phim.
Tất nhiên là cô càng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục xem
phim, có điều, có thể đã biết sự có mặt của họ đằng sau, hai người đằng trước
không còn chướn