Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322640

Bình chọn: 8.00/10/264 lượt.

hứ, người cậu ấy muốn gặp nhất chính là em."

Thủy Quang sắp không kìm được nước mắt, cô che mắt lại, thì thào: "Anh, em

cảm thấy em sống rất tệ, anh nhìn thấy bộ dạng em thế này... nhất định

anh rất thất vọng... Nhưng mà, em cũng không biết phải làm thế nào...

trước đây em đi phía sau hai anh, nhìn bóng lưng của anh ấy, có mục tiêu để theo đuổi, có mơ ước để nỗ lực. Bao nhiêu năm rồi em vẫn luôn mơ

ước, thậm chí em còn nghĩ, cho dù không được sánh vai bên cạnh anh ấy,

nhưng chỉ cần nhìn anh ấy thôi, em cũng thấy mãn nguyện... Nhưng rồi...

em đã không còn mục tiêu nào nữa, em không biết mình nên làm thế nào..."

La Trí kéo cô vào lòng.

Thủy Quang thật sự cảm thấy đau đớn. Vì người ấy mà tuổi thanh xuân của cô

trở nên tươi đẹp, vì người ấy mà cô đã nỗ lực hết mình. Nhưng giờ người

ấy không còn nữa, cô biết phải làm sao?

"Anh trai... em phải làm sao đây?" Chương Tranh Lam thích tiết trời thoáng đãng, có chút nắng, có chút gió, thích ngồi trong phòng làm việc không bị ai làm phiền hoặc đánh một giấc

ngoài ban công ở nhà, duỗi tay là có thể tìm thấy thuốc lá. Tất cả những điều đó khiến anh cảm thấy thư thái.

Thế nên sau khi bị tiếng chuông điện thoại bàn đánh thức, anh bực bội nhấc lên, thốt ra câu "a lô" không mấy vui vẻ.

Đầu dây bên kia, bà Chương hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của con trai, lạnh

nhạt nói: "Khi nào thì anh về nhà một chuyến? Nếu không coi đây là nhà

nữa thì nói với tôi một tiếng, tôi đỡ phải phiền lòng vì có thằng con

trai suốt ngày lêu lỏng bên ngoài."

Chương Tranh Lam ngồi thẳng dậy. "Mẹ à, mẹ lại làm sao thế? Ai lại chọc giận mẹ rồi?"

Bà Chương "hừ" lạnh một tiếng: "Ngoài cậu con trai phong lưu không màng

đến gia đình thì còn ai vào đây nữa? Bố anh đã chọn được một đối tượng

cho anh rồi. Tính tình, tài năng cái gì cũng hơn anh, thu xếp thời gian

về nhà một chuyến để gặp người ta." Chương Tranh Lam day trán. Mình đâu

có phong lưu.

Đang định tìm cớ thoái thác thì bà Chương đã đánh

đòn phủ đầu: "Nếu anh bận quá không về được thì để chúng tôi đến gặp

anh. Cái thân già này chịu giày vò thêm một chút cũng chẳng sao, lỡ có

ra đi sớm lại hợp ý anh."

Chương Tranh Lam không còn gì để nói,

đành đồng ý với mẹ sẽ về nhà. Anh rút điếu thuốc ra, châm lửa hút mạnh

một hơi. Lát sau, anh gọi thư ký vào, yêu cầu sắp xếp ra hai ngày trong lịch trình để anh về ngôi nhà ở đầu kia thành phố.

Thư kí vừa định đi ra thì Chương Tranh Lam gọi lại: “Tiểu Hà, em nói với mọi người, tối nay anh mời mọi người ra ngoài ăn cơm.”

Cô gái vốn dĩ đang nghiêm túc, lập tức cười: “Vâng thưa sếp.”

Ra ngoài, Hà Lan vui vẻ tuyên bố: “Tâm trạng sếp tệ siêu cấp, thế nên tối nay sẽ mời cơm chúng ta.”

Cả đám đàn ông ngẩn ra giây lát rồi hò hét ầm ĩ. Xét ở một góc độ nào đó

mà nói, có một ông chủ làm việc tùy hứng, vui giận thất thường cũng là

một chuyện tốt. Chương Tranh Lam rất hào phóng lại thích tụ tập bạn bè,

anh thích bầu không khí náo nhiệt, đông người để làm giảm bớt phần naò

cảm giác cô độc sâu thẳm trong lòng, đương nhiên lý do này thì không ai

biết.

Bản thân Chương Tranh Lam đôi khi cũng tự hỏi rốt cuộc mình muốn gì? Cuộc đời anh quá thuận lợi, thành công quá dễ dàng, gió xuân

đắc ý ngựa vội bước, gần ba chục năm dường như không hề có thất bại nào

để lại vết dẹp trong lòng anh, nhưng vì sao anh vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

*gió xuân đắc ý ngựa vội bước trong bài “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao, ý chỉ tâm trạng vui vẻ, thư thái.

Anh ngồi trong màn khói thuốc mờ ảo, nhớ đến sự ấm áp đêm đó, bàn tay bỗng trở nên tê buốt.

Buổi tối, nhân viên trong công ty kéo nhau đến nhà hàng. Chương Tranh Lam

ngồi trong xe của Nguyễn Kỳ, tay phải gác lên cửa sổ, lòng nặng trĩu tâm sự. Nguyễn Kỳ định hỏi phim lần trước anh ta gửi cho sếp thế nào, nếu

cần thì có thể gửi thêm vì anh ta còn cả kho dự trữ ở nhà. Nhưng ngại

có Hà Lan ngồi phía sau nên đành thôi, kiếm chuyện khác để nói: Sếp đang nghĩ gì thế?”

Hồi lâu, Chương Tranh Lam mới quay sang liếc

Nguyễn Kỳ một cái. “Dạo này hiệu suất làm việc của các cậu kém quá, đang nghĩ đến chuyện đổi người.”

Nguyễn Kỳ giật mình suýt trượt tay

khỏi vô lăng, gượng cười. “À… gần đây em bị bạn gái nhõng nhẽo ghê quá!

Sau này… sau này nhất định em sẽ làm việc chăm chỉ.”

Chương Tranh Lam hờ hững không nói gì thêm. Ở hàng ghế sau, hacker Trương và Hà Lan

đang bàn chuyện trò chơi mới. Bỗng dưng, anh ta nhìn lên trước, nói: “À

sếp, vụ game mới ấy, mấy hôm trước em tình cờ gặp một mỹ nữ vô cùng

phong độ, để cô ấy làm đại diện hình ảnh cho game này thì không còn gì

bằng, anh thấy sao?”

Nguyễn Kỳ lắc đầu. “Lão Trương, thời buổi này game nào cũng mời ngôi sao làm người phát ngôn, cậu đừng vớ bừa người trên đường!”

Hà Lan vừa cầm di động của hacker Trương xem ảnh vừa cười, nói: “Anh đừng

phán vội, em cũng cảm thấy cô gái này rất thích hợp. Hơn nữa nếu cứ tìm

ngôi sao làm quảng cáo thì tầm thường quá, chưa kể những gương mặt quen

thuộc đó nhìn đã chẳng thấy có gì liên quan đến game.” Nói xong, Hà Lan đưa di động đến chỗ ghế phụ. “Sếp xem đi.”

Chương Tranh Lam


pacman, rainbows, and roller s