
nghiêng đầu nhìn, anh chậm chạp cầm lấy chiếc điện thoại, ngắm kĩ hai
bức ảnh, sau đó “ừm” một tiếng gần như không thể nghe thấy, rồi đưa trả
điện thoại cho hacker Trương, “Để sau rồi tính.”
“Cũng được, haizz… dù sao thì cô hoa khôi đó cũng chẳng đếm xỉa đến em.”
Nguyễn Kỳ tò mò hỏi: “Thế là sao? Cậu quen người ta à?”
“Không, tôi biết người ta thôi.” Hacker Trương đáp. “Tôi rất phục cô gái này,
võ thuật cấp một quốc gia, cực kỳ lợi hại! Xinh đẹp, giỏi giang, tốt
nghiệp đại học danh tiếng, gia cảnh khá giả, bố là sĩ quan chính trực.
Tóm lại, tôi cảm thấy ông trời đã quá thiên vị cô gái đó. Cậu nói xem,
người như cô ấy chắc chẳng thiếu thứ gì đâu nhỉ? Không đếm xỉa đến tôi
cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nguyễn Kỳ bật cười. “Mê người ta rồi hả?”
Hacker Trương thành thật nói: “Vớ vẩn, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ thôi.”
Chương Tranh Lam nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Thôi đi, nói mấy thứ không liên quan này làm gì.”
Thấy sếp tổng mất hứng, mọi người liền chuyển chủ đề khác. Không một ai chú ý đến sự trầm mặc kỳ lạ của anh suốt quãng đường còn lại.
Thủy Quang biết chuyện trong nhà hàng lần đó sẽ không dễ dàng giải quyết.
Quả nhiên hôm sau, Tôn Chi Bình lại đến công ty cô. Chứng kiến cảnh ầm ĩ này, chứng kiến đám người tò mò xúm lại xem kịch hay, trong lòng cô mệt mỏi đến tê dại.
Công ty sẽ không vì một nhân viên mới mà bỏ hợp tác với khách hàng, thường thì trong những tình huống kiểu này, cấp
trên sẽ khéo léo bảo nhân viên nghỉ việc. Thủy Quang đương nhiên hiểu,
vì thế khi chủ nhiệm còn chưa nói gì,, cô đã chủ động nộp đơn xin thôi
việc, cô không quen để người ta đuổi.
Sau khi chính thức thất
nghiệp, Thủy Quang ở nhà ngủ hai ngày hai đêm. Đến bữa, La Trí giúp cô
mua đồ ăn về, cô bò dậy ăn qua loa vài miếng, rồi lại mơ mơ màng màng
quay về giường ngủ. La Trí dở khóc dở cười, đến bên giường vỗ vào mặt
cô. “Em gái, em định ngủ đến chết đấy à?”
Thủy Quang lờ đi, cô chỉ muốn ngủ cho thật sảng khoái.
Ngày thứ ba, cuối cùng Thủy Quang cũng chịu rời khỏi giường. Cô tắm rửa và
thay một bộ đồ thoải mái. La Trí về đến nhà, trông thấy cô đang ngồi ở
phòng khách xem ti vi. Cô cười, nói: “Em mời anh ra ngoài ăn tối nhé?”
Hai người bắt taxi đi đến một nhà hàng trong thành phố. Đang là giờ cơm nên nơi này người chật như nêm. Nghe nhân viên nói phải xếp hàng lấy số,
Thủy Quang đã mất hứng, bèn kéo tay La Trí đi. “Chúng ta đổi sang chỗ
khác đi?”
La Trí đang định gật đầu thì có người vỗ vai anh: “La Trí?”
La Trí quay lại, lập tức cười, nói: “Anh Quốc.”
Người này chính là Đại Quốc, mấy ngày trước anh ta vừa mới ăn cơm cùng La
Trí, giờ lại gặp nhau ở đây, anh ta vui vẻ nói: “Trùng hợp quá, cũng đến đây ăn tối à?”
La Trí gật đầu: “Vâng, nhưng mà không còn chỗ
nữa.” Anh liếc sang những người đi cùng Đại Quốc. Đại Quốc chủ động giới thiệu: “Anh và đồng nghiệp đến ăn cơm.”
Lúc này, hacker Trương từ phía sau đi lên, nhìn về phía Thủy Quang, nói: “Hi, lại gặp nhau rồi!”
Thủy Quang chưa kịp nhớ ra người này, La Trí đã ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Hà Lan ở bên cạnh cũng tròn mắt, thầm nghĩ, trái đất thật nhỏ bé, đây
chẳng phải là cô gái trong ảnh mà hacker Trường chụp được sao?
Nhân viên nhà hàng đi ra mời: “Anh Chương, xin mời mọi người vào phòng.”
Người đàn ông đứng cuối cùng bên trái lười nhác đút tay vào túi quần, gật
đầu. Đại Quốc vô thức hỏi: “Sếp, để người bạn này của em cùng ăn với
chúng ta nhé? Càng đông càng vui.”
Chương Tranh Lam hờ hững nói: “Tùy thôi.”
Đại Quốc tươi cười hỏi La Trí: “Tiểu La không ngại ngồi cùng bọn anh chứ?”
Có cơm ăn miễn phí, La Trí đương nhiên không ngại. Quen biết hay không cũng không thành vấn đề, đàn ông mà, rất dễ hòa nhập.
Thủy Quang đứng bên cạnh thở dài. Lúc mọi người kéo nhau vào gian phòng đã
đặt sẵn, cô vào nhà vệ sinh một lát. Khi trở ra, hai bên La Trí đã có
người ngồi, cô thầm mắng ông anh không nghĩa khí của mình rồi nhìn ngó
tìm một vị trí khác.
Người đàn ông ban nãy chủ động chào hỏi Thủy Quang đang nhìn cô. Bấy giờ, cô mới chợt nhớ ra đây chính là người đã
dúi tấm danh thiếp vào tay cô hôm ở quán mì.
“Hi, bên này!” Cô
gái duy nhất trong đoàn vẫy tay với Thủy Quang. Cô chần chừ giây lát rồi đi sang đó. Lúc ngồi xuống, cô bất cẩn va vào cánh tay của người đan
ông ngồi bên cạnh, đối phương dịch ra một chút.
Thủy Quang khẽ nói: “Xin lỗi!”
“Không sao.”
Thủy Quang chợt cảm thấy giọng nói trầm ấm này rất quen thuộc, cô nghiêng
đầu nhìn, gương mặt đối phương rất có chiều sâu, anh tuấn mà kiên nghị.
Có lẽ cảm nhận được cái nhìn của cô, người đàn ông quay đầu lại, Thủy Quang lập tức nhìn sang hướng khác.
Cô gái vừa gọi Thủy Quang tươi cười giới thiệu: “Tôi tên là Hà Lan, cứ gọi tôi là Tiểu Hà.”
“Tôi tên Tiêu Thủy Quang.”
“Thủy Quang? Là “thủy quang” trong Thủy quang liễm liễm tình phương hảo phải không?
*Câu này trong bài Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ (Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa) của Tô Thức đời Tống.
Dịch chữ: Thủy quang liễm liễm tình phương hảo. Sơn sắc không mông vũ diệc
kỳ. Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử. Đạm t