Teya Salat
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 9.5.00/10/300 lượt.

ng

Lạp Lạp, ngọn lửa Hỏa Diệm Sơn rừng rực bùng cháy trong lòng nhưng ngoài mặt lại không dám kêu than.

Chu Minh khẽ lau vệt nước mỡ trên mặt: “Cô Hàn, chúng ta ngồi đây

đi!” Anh chỉ vào chỗ trống đối diện với Anh Tư, rồi lịch lãm mời mỹ nhân Hàn Vân Tiếu ngồi xuống trước.

“Cô Tạ, qua đây ăn cơm nào.” Chu Minh quay đầu mời gọi, khuôn mặt dịu dàng, ấm áp của anh lại quay về nhiệt độ băng giá. Nịnh thần Tạ Anh Tư

thấy vậy đành duy trì nụ cười nghề nghiệp, liến thoắng nói: “Vâng, vâng, tổng biên, mời ngồi trước, anh ngồi trước đi ạ, ha ha.” Thực ra, nội

tâm Anh Tư đang ở trạng thái điên dại, những lời nói tục tĩu bậy bạ kiểu Trung, kiểu Tây, kiểu Ả Rập lặng lẽ kêu gào. Cô nguyền rủa Chu Minh như một mụ phù thủy, cái đồ công tử bột “hái hoa tặc” đầu thai nhà ngươi,

cẩn thận chết ngạt trong bộ ngực của hồ ly tinh.

Lạp Lạp hỏi thăm Chu Minh một tiếng, những người xem kịch hay cũng

không để ý thêm nữa, tiếp tục bữa ăn ngon lành. Còn Tạ Anh Tư thì ủ dột

ngồi xuống cười một cách ngốc nghếch, trong lòng lại bắt đầu than vãn.

Chu Minh ngồi ngay trước mặt cô, lúc này đang từ tốn ăn cơm, khuôn mặt

anh tuấn trắng trẻo không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng lại phảng phất nét

xa cách.

Hung tinh ngay trước mặt, Anh Tư vẫn không tỏ chút dáng vẻ thục nữ,

thản nhiên cắn một miếng đùi gà đã nguội, chỉ có điều bài học xương máu

vừa rồi vẫn còn, nên cô cũng cẩn thận hơn. Trong lòng thầm than vãn, nhà tư bản đúng là nhà tư bản, xương cốt mà đem so với cái đùi gà này,

không phải cứng như loại thường, liều mạng mà cắn chắc chắn sẽ gẫy cả

răng.

Dưới gầm bàn, Dương Lạp Lạp liên tục giật tay áo Anh Tư nhưng cộ vẫn

phớt lờ, thản nhiên phô bày chân tướng trước bàn dân thiên hạ, tiếp tục

gặm đùi gà. Lạp Lạp không ngừng kéo kéo, còn Anh Tư vẫn nhất mực không

thèm để ý, nhai nhồm nhoàm miếng xương gà hòng trút căm phẫn lên đó.

“Tổng biên Chu, xem ra anh rất thích ăn rau.” Hàn Vân Tiếu luôn cố

gắng tìm cơ hội nói chuyện, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Anh Tư

đang gặm xương gà ngấu nghiến. Nhưng lúc quay sang Chu Minh, cô ta lại

nở nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế, xinh đẹp,

hỏi han với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ.

Chu Minh ngước lên, nghiêng đầu cười dịu dàng với mỹ nhân, mỹ nam

băng giá gặp được cô gái trẻ nhiệt tình, số trời đã định cá nước gặp

nhau. “Cũng bình thường, chủ yếu là do thịt hôm nay đã bị người khác mua hết rồi!” Nói xong, anh ta quay sang nhìn Anh Tư đang vui vẻ gặm xương

gà với vẻ ý vị thâm sâu.

Ánh mắt của cô gà ngốc Tạ Anh Tư và cái nhìn sắc bén của Chu Minh gặp nhau, trong đầu sấm chớp nổi lên ầm ầm, còn thêm cả bão tuyết, cô cúi

đầu nhìn chỗ thức ăn trong khay mình, củ cải xào thịt heo, thịt bò om,

ngoài ra còn có một chiếc đùi gà béo ngậy. Lại nhìn đồ ăn trong khay của Chu Minh, rau xào, trứng xào cà chua, bí đỏ, toàn những đồ Tạ Anh Tư

không thích.

Âm thanh gặm xương gà bỗng nhỏ dần đi, Anh Tư cúi đầu gẩy gẩy cơm,

vậy có lẽ “người khác” mà tên công tử bột độc mồm vừa thốt ra chính là

Tạ Anh Tư? Trong lòng Anh Tư lại rủa thầm một trận, nếu có bản lĩnh anh

hãy đến nhà ăn sớm một chút cùng chị đây tranh thịt, với cái cánh tay

như cẳng gà non đó của anh, cũng chưa chắc tranh được với bà cô này đâu.

Nghĩ thế nhưng ngoài miệng Anh Tư vẫn khách khí đáp: “Ha ha, tổng

biên, ngại quá, đã làm bẩn bộ quần áo của anh, hay là tôi mang đi giặt

khô cho anh nhé!” Trong lòng Anh Tư cùng lúc không ngừng xem thường bản

thân, bề ngoài và nội tâm sao lại không đồng nhất như vậy, sớm muộn gì

cô cũng bị bệnh tâm thần phân liệt mất thôi.

“Không cần đâu, cô Tạ.” Chu Minh vẫn tỏ thái độ băng giá, so với biểu hiện cùng Hàn Vân Tiếu lúc trước tuyệt nhiên không giống nhau. Rõ ràng

anh ta chỉ thích ăn bát rau “mỹ nhân”, còn với kiểu con gái canh suông

nhạt nhẽo như Anh Tư, anh ta không hề có chút khẩu vị nào hết.

“Chu tổng biên, bộ vest này anh mặc rất vừa, rất có mắt thẩm mỹ… À

không, đúng ra nên nói tổng biên là một ma-nơ-canh, khoác cái gì lên

người cũng đẹp.” Hàn Vân Tiếu uốn cong bàn tay như bông hoa lan, nhón

một miếng rau xanh cho vào miệng, nhếch khóe miệng nịnh ngầm. Cô ta vừa

tâng bốc, vừa nhìn Anh Tư ngồi đối diện môt cái, dường như đang khiêu

khích: Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là nịnh hót.

“Vậy sao? Cảm ơn cô Hàn quá khen! Có điều, cô Hàn mới là một

ma-nơ-canh trời sinh.” Công tử bột băng giá nặn ra một nụ cười, nói câu

tâng bốc với cấp độ tương đương làm Hàn Vân Tiếu cười khúc khích: “Ái

dà, tổng biên thật biết nói chuyện.” Trên khuôn mặt trái xoan phảng phất nét e thẹn.

Ngồi đối diện, khoé miệng Anh Tư và Dương Lạp Lạp khẽ giật giật, đôi

cẩu nam nữ này hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người, cứ

thản nhiên tán tỉnh nhau. Tạ Anh Tư nhai miếng thịt bò trong dữ dằn,

tưởng tượng bản thân là tộc trưởng của bộ lạc ăn thịt người, ra lệnh cho đám lâu la, đem Chu Minh cắt ra thành mấy miếng, rồi ngay đến mông anh

ta cũng nhai nát và nuốt chửng.

Dưới chân, Lạp Lạp nhẹ đá giày Anh Tư. Anh Tư đang chán chường chưa

có chỗ phát tiết, trầm mặt tiếp tục lờ đi. Lạ