XtGem Forum catalog
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323853

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

đến cửa, nhìn thấy đồ ăn, ngay cả thời gian ngáp cũng bị

rút ngắn lại, cái miệng hoạt động không ngừng nghỉ đó chính là khắc tinh của đồ ăn.

Chu Minh thực sự không thể chấp nhận được, thoát khỏi cái đuôi Hàn

Vân Tiếu, anh chạy đến nhắc nhở người con gái đầu mọc dưới mông này. Chỉ có điều, Chu Minh không phát hiện ra bản thân đã bắt đầu gọi trực tiếp

tên Tạ Anh Tư.

“Cũng… cũng chỉ một đĩa thôi mà!” Tạ Anh Tư đang vui mừng rộn rã chọn thức ăn bỗng ấp a ấp úng trả lời, cô không hiểu động cơ của kẻ địch.

Thậm chí, trong lòng còn bốc lên chút hỏa vô danh, sao gần đây toàn ăn

cơm cùng tên tiện nhân này, nhìn khuôn mặt trắng trẻo âm u đáng sợ của

anh ta, khẩu vị bị giảm đi rất nhiều.

“Vậy vừa rồi cô đã ăn mấy đĩa?”

“Ba… ba, bốn đĩa.”

“Rốt cuộc bao nhiêu đĩa?”

“Năm… sáu đĩa.” Có người đang lúng túng với những con số. Từ nhỏ Anh

Tư đã vậy, mấy chuyện nghịch ngợm luôn rất nhiệt tình, nhược điểm duy

nhất chính là, đứng trước câu hỏi vặn của người khác, ngay lập tức không thể nói dối được, mặc dù đã đấu tranh tư tưởng nhiều lần nhưng vẫn như

một đứa trẻ thật thà.

“Là năm hay sáu?”

“… Sáu …” Tạ Anh Tư ủ dột trả lời, nhưng lại không phục, lập tức

nghiêng đầu, lúng túng cãi: “… Cũng chưa phải là ăn nhiều.” Thực ra cô

mới chỉ phát huy một nửa năng lực chiến đấu mà thôi.

“Sáu cộng một bằng bao nhiêu?” Chu Minh bị cái mặt không phục của Tạ

Anh Tư làm cho buồn cười, nhưng để đạt được hiệu quả mong muốn, anh vẫn

duy trì vẻ mặt uy nghiêm đe dọa.

“… Bảy …” Tạ Anh Tư khó chịu đáp, tâm trạng ăn uống bị phá hỏng,

nghiêm nghị như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn nhận lời dạy bảo của

cấp trên.

“Rất tốt, hóa ra cô vẫn còn biết môn toán. Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.” Anh khẽ mỉm cười, rồi ngay lập tức chọn một chút thức ăn bỏ

vào đĩa, thu lại nụ cười, nghiêm giọng dặn dò: “Ăn hết đồ trên tay thì

khép miệng lại cho tôi, dạ dày cô không phải cái lò xo.”

Cuộc đời trước đây của Tạ Anh Tư tự do tự tại, bây giờ bị Chu Minh

dạy bảo, trong lòng rất khó chịu. Mẹ kiếp, chỉ có mẹ tôi mới có quyền

dạy tôi như thế, đồ tiện nhân nhà anh là cái thá gì? Không nhụt chí, cô

vặn lại: “Ha ha, tổng biên, buffet ở đây đắt, đúng kiểu lừa người. Ha ha ha, anh xem, bất luận thế nào cũng phải ăn gỡ lại… ăn ít, lãng phí.”

Tôi liều mạng ăn như thế này, còn không phải vì lo tiền của tên tiện

nhân như anh đầu tư vô ích sao? Mặc dù vặn lại nhưng Anh Tư cũng không

quên nặn ra nụ cười giả dối, dù gì tên Chu Minh này vẫn là chủ nhân của

cô, em Kia của cô vẫn phải mong chờ tiền lương Chu Minh trả thì mới chạy được.

“Tối hôm đó, cô ói ra thì không lãng ph sao?” Chu Minh không khách

khí vạch trần vết sẹo của Tạ Anh Tư. Nếu vết sẹo đó có thể thay đổi quan niệm giá trị của cô về ăn uống, anh không ngần ngại vạch trần liên tục. “Nhớ lời tôi đấy!” Nói xong, Chu Minh nhanh chóng quay người rời đi, bỏ mặc Tạ Anh Tư ngồi gặm nhấm nỗi đau vì bị quản giáo.

Chôn chân ở chỗ cũ, Tạ Anh Tư hung dữ nhét một miếng bánh điểm tâm

lớn vào miệng, lộ ra vẻ mặt nữ lưu manh ngang bướng không thuần hóa

được. Không ngờ, đi được vài bước, Chu Minh bỗng quay lại, nhìn Anh Tư

bằng ánh mắt đen láy nhưng lạnh lùng, khiến cô giật thót mình, hồi phục

vẻ nô tài ngoan ngoãn, miệng phồng lên nhìn Chu Minh chăm chú, không dám nói lời nào.

“Còn nữa, tối không cho phép cô đến ‘Quán ăn Hạnh Phúc’ ăn đêm.” Ánh

mắt sắc bén quét qua cái má đang căng phồng của cô, “Càng ăn càng ngốc…

Tôi không thích người ngốc nghếch làm việc dưới trướng.” Chu Minh cũng

không hiểu vì sao lại nói nhiều lời vô nghĩa với người con gái này,

nhưng không nói mà kìm lại trong lòng thì bí bách không chịu được nên

vẫn cứ quyết định bật ra lời cảnh cáo.

Cảm giác thèm ăn đột nhiên thay đổi, nghĩ mình là một nô tài, không

dễ gì mới có cơ hội được ăn một bữa thoải mái, vậy mà tên chủ nhân mặt

trắng lại đá bay bát đĩa, làm cô tức điên lên. Thấy Anh Tư cầm chiếc đĩa với số thức ăn ít ỏi quay về bàn, Lưu Lan và Diệp Bội Bội – mấy kẻ

cuồng giảm béo này đang ngồi hít không khí, chốc chốc lại liếc sang ghế

bên đầy vẻ ghen ghét. Lúc này, cô thợ săn họ Hàn đang phát huy trình độ

ve vãn.

Mỹ nhân nói: “A, tổng biên, để em bóc vỏ giúp anh, tay đàn ông các anh bóc cái đó không ổn đâu.”

Tạ Anh Tư hừm một tiếng lạnh lùng, cái đồ hồ ly tinh nhà cô nào chỉ muốn lột vỏ, thực ra là muốn lột quần áo của công tử bột ấy.

Mỹ nhân nói: “Tổng biên, bánh ga tô ở đây chẳng ngon gì cả. Khi nào có cơ hội, em dẫn anh đến một nơi rất tuyệt.”

Tạ Anh Tư tiếp tục hừm một cái, cái nơi rất tuyệt đó có khi nào lại mở tại chính nhà cô.

Mỹ nhân nói: “À, tổng biên, xin lỗi, làm rớt rượu lên áo vest anh

rồi! Làm thế nào bây giờ, hay anh cởi ra để em mang đi giặt… Thật xin

lỗi anh quá!”

Làm thế nào đây, cô bắt đầu lột quần áo rồi, tôi thấy cô thật ghê tởm.

Không chỉ Tạ Anh Tư, cái ngữ điệu trầm bổng này của mỹ nhân khiến

khẩu vị tất cả mọi người đều thất thường. Ngồi thêm một lúc nữa, tất cả

phân nhóm kéo nhau đến KTV hát.

Đường phố tràn ngập sắc màu với những ánh đèn nê-ông chiếu rọi, đêm

tối cuồng loạn ch