
ụ nữ ba mươi tuổi như tôi đâu phải cô nương không hiểu
chuyện, chuyện tình cảm tự biết không thể miễn cưỡng… Vì sao… vì sao
phải lừa tôi… Nếu anh ta đã có người trong lòng, tôi… tôi…” Sụp đổ như
một vụ sạt lở, đất đá cuồn cuộn lăn xuống, Lưu Lan ôm chặt Diệp Bội Bội
không ngừng gào khóc.
Tạ Anh Tư nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Lan, khiến cô nghĩ đến cảnh
tượng một năm về trước, cô bạn thân Đỗ Thuần cũng khóc lóc như mưa. Tên
sở khanh Cố Thiên Lãng vứt bỏ người có quan hệ tình cảm với hắn năm năm
trời – Đỗ Thuần, để đến với con gái viện trưởng bệnh viện, đá cô bạn
thân đẹp như hoa của cô. Ngày đó Đỗ Thuần cũng giống Lưu Lan bây giờ, ôm Anh Tư mà khóc một tiếng đồng hồ. Thấy Đỗ Thuần khóc, Anh Tư cũng khóc
theo, chỉ hận không thể đem tên khốn Cố Thiên Lãng đó xé tan làm trăm
mảnh.
Anh Tư cũng từng bỏ qua sự phản đối của Đỗ Thuần, đứng canh ở bệnh
viện chờ tên tiểu tử Cố Thiên Lãng tan ca. Ngồi trong xe đợi ba ngày
trời, nhưng sợ lời cảnh cáo nếu đánh người sẽ tuyệt giao của Đỗ Thuần,
Anh Tư không dám hành động. Đến ngày thứ tư, cô tu ừng ực nửa bình rượu
vào bụng, mặt mũi hằm hằm đi đến trước mặt Cố Thiên Lãng. Tên tiểu tử đó cũng coi như biết điều, vừa trông thấy Tạ Anh Tư là hiểu cô đến để đánh nhau, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Anh Tư, cô đánh đi, đánh mạnh
vào, cô hả dạ mà tôi cũng cảm thấy thoải mái.”
Từ đôi mắt của gã họ Cố, Anh Tư nhận ra một niềm đau khổ thầm kín,
đột nhiên cô chẳng còn hứng thú nữa, nếu nhận một nắm đấm của cô mà có
thể giúp hắn tiêu tan mọi tội lỗi thì cô quyết không cho hắn toại
nguyện. Thiên hạ sao lại có chuyện tốt nhường ấy, cô cứ để hắn cả đời
đeo gông, mang danh phản bội, mãi mãi không thoát ra được. Cô muốn hắn
biết rằng, những ngày tháng thuận buồm xuôi gió của đời hắn được đánh
đổi từ nước mắt của một người con gái.
Hai tay siết chặt, mắt tóe lửa, hồi ức xưa tựa như thủy triều đang
cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nhấn chìm mọi lí trí của Tạ Anh Tư. Lại
xuất hiện một tên sở khanh nữa, còn giả thanh cao, trong sạch, còn không bằng món đồ trên đường, đúng là một lũ rẻ tiền. Sự kích động thái quá
một lần nữa lộ ra, Tạ Anh Tư hùng hổ, quay đầu ném lại một câu, “Tôi đi
tìm tên tiểu tử đó, hắn coi tất cả phục nữ trong Nhật báo chúng ta là ma cà bông hết sao? Đợi mà xem, tôi sẽ cho hắn thành mà cà bông.” Nói
xong, cô lao đi như tên bắn, để lại ba người nhìn nhau vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Lạp Lạp là người đầu tiên bình tĩnh lại, nghe vậy rối rít vung tay:
“Ai dà, làm thế nào đây, làm thế nào đây, xảy ra chuyện rồi! Chị Anh Tư
đi tìm anh chàng tủ lạnh đánh nhau rồi, tôi nghe nói ngày nhỏ chị ấy đã
từng đánh gãy xương người ta đấy, tôi… tôi đi xem thế nào.” Nói xong,
Lạp Lạp liền chạy như bay đuổi theo Anh Tư.
Lưu Lan và Diệp Bội Bội lòng rối như tơ vò, theo chân họ ra khỏi nhà
vệ sinh, nhưng ngoài hành lang lúc này đã không thấy bóng ai, bốn bề
vắng lặng. Hai người trừng mắt nhìn nhau, không để ý đến bộ dạng nhếch
nhác của mình, nhanh chóng đi về phòng biên tập.
Chu Minh đang thảo luận cùng Quan Nghiêm về chủ đề bản tin ngày mai,
nhìn thấy hai người họ thất thần trở về, đặc biệt là Lưu Lan, lớp trang
điểm lúc này giống như cây lăn sơn màu, anh khẽ chau mày hỏi: “Hai người làm sao thế?”
Lưu Lan không nói gì, cặp mắt của Diệp Bội Bội sợ hãi né tránh một
lúc, nhưng không chống lại được ánh mắt chất vấn của Chu Minh, đành ấp
úng đáp: “Tổng… tổng biên, không xong rồi… Tạ Anh Tư tìm người… đánh
nhau rồi!”
“Cái gì?” Giọng nói êm tai của Chu Minh tăng cao lên tám độ, ánh mắt
sắc bén dường như chuyển thành con người khác. Diệp Bội Bội lập tức run
rẩy, co người lại. “Cô Diệp, cô hãy kể rõ mọi chuyện cho tôi, Tạ Anh Tư
vì chuyện gì, tìm ai đánh nhau?”
Diệp Bội Bội và Lưu Lan nhìn nhau, run lẩy bẩy thuật qua câu chuyện,
nhưng tuyệt nhiên không nói ra tên nữ nhân vật chính, người thông minh
chỉ cần nhìn là biết đó không phải ai khác ngoài Lưu Lan với đôi mắt
không khóc mà sưng. Nhưng lờ mờ hiểu còn thỏa đáng hơn lột trần lớp vải
thưa đó, quan trọng là bây giờ Tạ Anh Tư tranh ngôi nữ nhân vật chính,
tái xuất giang hồ chuẩn bị mở cuộc sát giới.
Chu Minh mím chặt môi, trong mắt ẩn hiện một ngọn sóng lớn, có trời
mới biết người con gái chỉ phát triển sức mạnh không phát triển tế bào
não này chuẩn bị gây ra họa gì. Có đôi chút không an tâm, anh dúi tập
tài liệu vào tay Diệp Bội Bội, “Các cô tan ca đi. Chuyện này không cho
phép ai nói lại nữa.” Nói xong, anh sầm mặt, tức tốc chạy ra khỏi văn
phòng.
Khi cô gái kiên cường xông đến bộ phận trang wed ở tầng năm, văn
phòng anh chàng tủ lạnh chỉ còn lác đác vài người, một gã béo đang ghếch hai chân ôm điện thoại chửi thề.
“Trịnh Noãn Dương đâu? Về rồi à?” Khí thế Anh Tư cực kỳ hùng hậu.
“Cô… cô là ai?” Gã béo đặt điện thoại xuống, hoàn toàn bị mụ sư tử Hà Đông từ trên trời rơi xuống làm cho khiếp sợ, trố mắt nhìn Anh Tư chằm
chằm.
“Tôi thay trời hành đạo.” Cô tiến đến, đập “rầm” xuống mặt bàn một
cái, khiến đống thịt mỡ trên mặt gã béo giật giật. “Nói, tên họ Trịnh đó đang ở đâ