
mới được.
“Chị Bội Bội, bộ váy liền thân hôm nay đẹp đấy, chị rất có mắt thẩm
mỹ, mai em phải mua một bộ nịnh cô bạn gái mới được.” Đầu tiên, chàng
thanh niên đại ngốc, đại ngây thơ nhảy ra rà phá bom mìn, những người
khác ngồi tại chỗ nín thở chờ tiếng nổ.
“Tôi không phải chị cậu!” Cứ hễ tâm trạng không vui là quý cô đỏng
đảnh lại phát cuồng cắn người, quả không sai, bắt được món hàng tươi mới mang đến tận cửa, cô ta liền cắn luôn. Kỷ lục phát điên đẫm máu của cô
ta như thời kỳ kinh nguyệt bình thường của con gái, nói trắng ra chính
là thời kỳ ham muốn sinh lý. Các vị khác có mặt ở đây đều đã từng lĩnh
giáo sâu sắc rồi, vì vậy không bao giờ dám chọc vào cô ta.
Tạ Anh Tư thầm nhớ lại khoảng thời gian của năm ngoái. Đêm hè phồn
hoa, sau khi tăng ca, đang định về nhà thì Diệp Bội Bội nhận một cuộc
điện thoại, lúc đó cô ta đang ngồi cạnh bà cô già, chỉ nghe thấy một
tiếng, “A lô, anh Lâm Trúc à…” Cái giọng như rót mật vào tai đó khiến
Anh Tư run rẩy đến nỗi không tìm được đường về.
Khi mấy người họ đang run lẩy bẩy chuẩn bị về, thì nghe một tiếng the thé chói tai, “Cái gì? Anh nói cái gì…” Tĩnh lặng mấy giây, sau đó quý
cô đỏng đảnh muốn khóc mà không khóc được, nổi xung với chiếc điện
thoại, còn chế ra cả giọng nói đẫm đầy nước mắt.
Lăn lộn trong đám đồng nghiệp lâu rồi, ai cũng biết Bội Bội là người
ưa thể diện nên liền nhanh chóng tản đi, để một mình cô ta ở lại văn
phòng, coi như không nhìn thấy, không nghe thấy. Ngày hôm sau, văn phòng có hơi bừa bãi, lộn xộn. Những thứ khác vẫn yên ổn, chỉ có cây trúc
cảnh trên mặt bàn cô ta và Lưu Lan bị xô xuống đất hỏng hết, còn bị băm
nát ra như băm dưa muối. Những chiếc lá xanh vốn tươi tốt bị tàn phá
thảm đến nỗi không muốn nhìn, lá cây cùng bùn đất trộn lẫn với nhau,
không còn nhận ra hình dạng gì nữa.
Diệp Bội Bội nói, anh Lâm Trúc bắt nạt cô, không phải do cây trúc
cảnh, cô lấy thực vật trút giận làm gì chứ? Phát điên thì không có tội,
nhưng cũng không thể sát sinh. Hơn nữa, cho dù muốn sát sinh, bất luận
thế nào cũng để cây trúc cảnh giữ toàn thây chứ, nó đâu dễ dàng lớn được thế này?
Tạ Anh Tư nhếch mép cười, không ngờ lại bị cặp mắt gấu trúc của Diệp
Bội Bội bắt được, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, quyết tâm giết gà dọa khỉ.
Chàng thanh niên trẻ tuổi Châu Minh không biết mình giẫm phải bom, còn
mỉm cười tiếp tục, “Chị Bội Bội… Ô, không phải, không phải, hay em gọi
chị là Bội Bội muội muội? Ha ha.” Nói xong còn ngốc nghếch nhe răng cười toe toét.
“Tôi cũng không phải muội muội của cậu.” Diệp Bội Bội liếc xéo Châu
Minh, cục diện bắt đầu mất kiểm soát. “Cậu có thể gọi tôi là bà cô
Diệp.”
Quan Nghiêm và Lưu Lan nhìn thì có vẻ ung dung, an nhàn nhưng thực ra đã dựng tai lên cảnh giác. Tạ Anh Tư vô cùng trấn tĩnh, vờ mở máy tính, cả linh hồn đều đã bay ra chiến trường.
Trình độ thăm dò qua sắc mặt và lời nói của Châu Minh vẫn còn thiếu
độ chín muồi, ngồi phịch lên bàn Diệp Bội Bội, cười nhăn nhở kiểu muốn
ăn đòn, “Em nói này bà cô Diệp, cuối tuần ông cậu em có khoản đãi chị
tốt không?”
Tạ Anh Tư ngồi bên cạnh lặng lẽ lắc đầu. Thằng ngốc này, hà cớ gì lại giẫm lên túi thuốc nổ, cậu ta tự mang thân đến trước lô cốt, mời lô cốt cho cậu ta nổ lên trời. Chuyện đổ thêm dầu vào lửa sao có thể làm được. Những người thông minh đều biết chuyện đó mà.
Diệp Bội Bội đứng phắt dậy, đùng đùng nổi giận, lồng ngực phập phồng
dữ dội, vốn dĩ chuyện tình cảm không thuận thì tinh thần sẽ bất ổn định, lần này hay rồi, cuối cùng cũng tìm được cái thùng trút giận. Chỉ tay
vào mũi, Châu Minh, Bội Bội hét lên giận dữ, “Đồ đàn ông xấu xí, cút hết cho tôi! Cút! Cút!”
“Cô Diệp, có cần tôi phải cút không?” Chu Minh cầm chiếc cặp tài liệu đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh như sương ngăn chặn thành công ngọn núi lửa
phun trào.
Chỉ trong chớp mắt, thế giới trở về trạng thái bình yên. Diệp Bội Bội hít thở bình ổn, chân mềm nhũn, sợ hãi nặn ra nụ cười, vỗ vai Châu Minh hòa nhã, “Ha ha, chào tổng biên, tôi vui đùa chút ấy mà, đúng không,
Châu Minh?” Mặc dù đang muốn bùng nổ, nhưng cô gái thông minh Diệp Bội
Bội hiểu kết quả của việc để Chu Minh cút, đương nhiên cô ấy sẽ bị cút
thành thịt nhão, nghĩ đến đó thôi liền không khỏi thất kinh.
“Chào buổi sáng các vị, cũng chẳng còn lâu nữa, bắt đầu làm việc đi.” Chu Minh nhắc Lưu Lan chuẩn bị tốt tài liệu họp, khi mắt chiếu đến Tạ
Anh Tư, nhìn tưởng lạnh lùng như mọi khi nhưng Tạ Anh Tư bấm đồng hồ
nhẩm tính, thời gian anh nhìn cô so với người khác nhiều hơn một phẩy
năm giây. Đừng coi thường chút thời gian ít ỏi này, nó có thể là bước
nhảy vọt về chất.
Văn phòng biên tập quay trở lại với sự hài hòa. Trong bận rộn, Tạ Anh Tư không kìm được cảm thán, người đàn ông của tôi đẹp trai quá, miễn
cưỡng cũng có thể coi là hợp với tôi.
Buổi trưa, Tạ Anh Tư tay chống cằm, sau khi trầm ngâm một lúc, liền chạy đến văn phòng bộ phận phóng viên tìm Dương Lạp Lạp.
Chuyện mối tình đầu xấu hổ cô chỉ kể với mỗi Lạp Lạp, thứ giữ gìn
nhất tận sâu trong tim, vốn dĩ cô tuyệt đối không chia sẻ cho người
khác. Thế nhưng hôm đó, trong