
h đi vào một ngõ hẹp, ở cuối con ngõ, anh thấy có người đang nhặt hộp giấy, thoạt nhìn như là người bán đồng nát, mà hình ảnh quen thuộc kia đúng là ông lão đó rồi.
Vương Tổ Đức đi về phía ông lão.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Tôi rốt cục cũng tìm được ông!
Đang phân loại giấy vụn ông lão vội ngừng lại, quay đầu nhìn con chó nhỏ màu vàng, đối diện ông đang kích động sủa.
Ông lão trợn tròn mắt, nhìn con chó nhỏ, đầu tiên ngờ ngợ, chỉ chốc lát sau đã nhớ ra.
“Thì ra là cậu, ha ha, cậu là anh chàng trẻ tuổi kia.” Đối với người bình thường, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có ông lão hiểu được cẩu ngữ.
“Đúng, là tôi! Tôi tìm ông đã lâu! Là ông, tôi biết! Là ông biến tôi thành chó!”
Ông lão lắc đầu.“Là cậu tự chuốc lấy thôi, tôi đã sớm đã cảnh cáo cậu.”
“Ông muốn gì cũng được, chỉ cần có thể biến tôi trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!”
Ông lão nhíu mày.“Thật không?”
Vương Tổ Đức giơ hai chân trước, nhào vào người ông lão, mở to đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, anh thề lần sau không coi thường loài chó nữa, anh đã có một bài học, thật sự!
“Tôi rất xin lỗi, tôi thực sự hối hận, lúc ấy thái độ của tôi không đúng, tôi sẽ cố gắng chuộc lỗi, cho tôi cơ hội, cầu xin ông, lão tiên sinh!”
Ông lão gật gật đầu.“Tốt lắm, tốt lắm, biết sai có thể sửa, ở hiền gặp lành, cậu biết nhận sai là tốt rồi.”
“Tôi nhận sai, ông biến tôi trở về như cũ đi, cầu xin ông.”
Ông lão lại lắc đầu.“Thật đáng tiếc, ta không giải trừ được.”
Vương Tổ Đức đang ôm hi vọng nghe ông lão trả lời, biểu tình như là ngày tận thế
“Vì sao? Nếu ông có thể biến tôi thành chó, đương nhiên cũng có thể biến tôi thành người chứ!”
“Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, tuy rằng tôi không thể giải trừ, nhưng cậu có thể.”
“Tôi?”
“Đúng vậy, đây là một lời nguyền xưa, cách duy nhất để giải trừ là cậu thật lòng, chỉ cần cậu thật lòng sám hối, tự nhiên cậu sẽ trở về như cũ, mà không phải xin lỗi hay làm gì để bù lại, lời nguyền này coi trọng sự thật lòng.”
“Tôi thật lòng mà, tôi thề!”
“Một khi đã như vậy, cậu không cần lo lắng, nhớ kỹ, chỉ có dùng tâm ý, mới có thể giải trừ, giúp cậu việc trở về hình người, tự giải quyết cho tốt đi.”
Dùng thành ý? Dùng như thế nào? Này? Đợi chút đã lão tiên sinh! Chớ đi nha — chớ đi –
“Chớ đi!”
Vương Tổ Đức quát to một tiếng, giật mình tỉnh giấc, cả người còn theo phản xạ bật dậy.
Anh kinh ngạc nhìn bốn phía, thấy mình đang ngủ trên giường Lâm Thục Huệ, mới bừng tỉnh, thì ra là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy thật chân thực, phảng phất như anh vừa tìm được ông lão đó, mà anh còn nhớ rõ lão tiên sinh còn nói với anh một câu.
“Thật tình thành ý……” Anh kinh ngạc thốt lên, phát hiện ra mình vừa nói, ánh mắt lại nhìn được sắc màu rực rỡ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.
Chân không phải chân chó, tay không phải chân chó, giơ lên hai tay xem xét, mười ngón tay lại hiện ra trước mắt, sờ sờ mặt mình, không phải là mặt chó, miệng chó cùng mũi chó.
Anh đã biến trở lại?
“Wa! Rất tuyệt!” Vương Tổ Đức mừng như điên kêu lên, anh biến trở lại rồi! Không phải là chó nữa! Tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng thật tuyệt!
Anh ở trên giường quấn chăn vào, bởi vì mới biến thành người, cho nên trên người không mặc quần áo, con mèo Elle cùng con chó ngốc Chuck đều tròn mắt nhìn anh, cùng kinh ngạc, không rõ vì sao anh biến từ chó thành người?
“Rất tuyệt! Khẳng định là thành ý của mình đã giải trừ được lời nguyền, mình không bao giờ là chó nữa! Mình biến trở về đến đây! Trời ạ!” Anh thật sự rất vui, anh rất nhớ hai tay, hai chân, anh sẽ không bao giờ đi bằng 4 chân nữa.
May mắn Lâm Thục Huệ giờ phút này không ở nhà, nếu không anh cũng không biết giải thích với cô vì sao lại ở nhà cô nữa, khẳng định sẽ bị cô làm cho sống dở chết dở, hơn nữa mất tích mấy ngày này, ba mẹ chắc sẽ lo cho anh lắm, anh nên về nhà đã, trước khi đi anh cần thay quần áo đã.
Vì thế anh vội vàng lục tử quần áo của Lâm Thục Huệ, may quần áo trung tính của cô không ít, vừa vặn có một bộ đồ thể thao có thể tạm thời thay, có vẻ hơi nhỏ, nhưng không có cách nào khác, anh phải chấp nhận đến khi có quần áo mới để thay, Elle cùng Chuck vẫn tròn mắt kinh ngạc, biến thành tò mò, cuối cùng đi tới chỗ anh ngửi ngửi.
“Gâu!” Chuck nhìn anh lắc lắc cái đuôi.
Vương Tổ Đức cười ha ha sờ đầu Chuck.“Hắc, chó ngốc, mày vẫn nhận ra tao, phải không?”
“Gâu!” Giống như đang trả lời anh, Chuck lại sủa một tiếng.
“Meo meo ~~” Ngay cả Elle cũng dui dụi vào chân anh làm nũng.
“Tao phải đi trước khi chủ nhân của tụi mày trở về, mấy ngày này ở cùng tụi bạy rất vui vẻ, Elle, Chuck, có cơ hội tao sẽ lại đến thăm bọn mày, tao đi rồi, bảo trọng.”
Sau khi ôm Elle và Chuck vào lòng xong, Vương Tổ Đức liền đứng dậy đi ra phòng khách, mở cửa thăm dò, xác định ngoài cửa không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Hôm nay Lâm Thục Huệ đến công ty muộn hơn bình thường, tại cô ngủ không đủ giấc, bởi vì chú chó mới của cô đã đi mất.
Hôm trước đột nhiên đi về không thấy chú chó nhỏ đâu, cô đã vội vã đi tìm khắp mọi nơi, còn đến nhà mọi người ở mỗi tầng, hỏi xem có n