
ra heo ăn cái gì thật là ồn ột nhỉ,
trước kia anh có thấy qua chưa?”
Viên Lãng đang nghiên cứu sự
khác nhau giữa heo rừng và heo nhà: “Từng thấy, trước kia ở đoàn hậu cần trụ sở con hổ có, hàng năm vừa đến tết là giết heo ngay trên đất trống, dựa vào liên đội chia thịt, tối ba mươi có sức lực ăn. Hoa văn trên
mình con này thú vị, một đường một đường.”
Tôi nhìn anh ấy: “Anh đã từng ăn?”
Viên Lãng lắc đầu: “Chưa từng, anh vẫn luôn là nhân viên chiến đấu.”
Tôi suy nghĩ: “Anh đã từng giết?”
Viên Lãng như đưa đám: “Không tới lượt anh.”
Ra ngoài đi một vòng khu vực ở đây, Viên Lãng xúc động: “Các em đã đầu tư tất cả tiền vào bên trong rồi à?”
Tôi nhìn sản nghiệp của mình: “A, đúng vậy, làm gì?”
“Thịt heo rừng ăn ngon không?” Viên Lãng nói.
“Cả ngày các anh chạy ở bên ngoài, chưa từng ăn heo rừng à?”
“Bọn anh là ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không phải đi săn.” Viên Lãng rất không vừa lòng.
“Vậy lúc các anh dã ngoại sống còn không phải là bắt thịt thú làm thức ăn sao?”
“Vậy thì có thể tùy tiện bắt sao, nhiều nhất cũng chính là bắt ít thỏ hoang, bắt rắn, hái ít rau dại gì đó, hầm ăn với cơm hộp.” Viên Lãng nhớ lại.
“Không có gì đặc biệt à?” Tôi là cục cưng tò mò.
Viên Lãng suy nghĩ một chút: “Có, có một lần về Tùng Lâm, lúc huấn luyện bọn họ bắt một con chim công.”
Tôi kinh hãi: “Chim công? Đó là động vật được bảo vệ phải không?”
Viên Lãng sờ lỗ mũi một cái: “Chim công cái, dáng dấp xám tro không muốn nhìn, bị tân binh bắt nhầm.”
Tôi hỏi tới: “Vậy sau đó thì sao? Thả?”
Viên Lãng nói: “Thả cái gì, đã bóp chết rồi.”
Tiếp theo hạ thấp giọng: “Dù sao không có mấy người biết, bọn anh coi như gà rừng đem hầm.”
Tôi cười thật thấp: “Sự can đảm của các anh ghê gớm thật, cứ như vậy ăn?”
Viên Lãng: “Sau đó vẫn bị Thiết đại biết, giam anh nửa tháng.” Nói xong nhún vai một cái, một bộ dáng hả hê vênh vang.
Tôi khinh bỉ anh ấy: “Chỉ bắt giam nửa tháng, quá lợi cho anh, Thiết đại cũng quá dễ nói chuyện.”
Viên Lãng hoàn toàn không biết hối hận: “Chim công đó anh ấy cũng ăn, còn nói thịt gà rừng này có hơi thô.”
Cắt!
Tiểu Chung kêu chúng tôi trở về văn phòng ăn cơm. Tiểu Chung hai người, hai
chúng tôi hai người, cộng thêm ba công nhân trang trại, làm thịt một con heo nhỏ, cắt thành từng tảng từng tảng, hầm đến hồng mềm dầu mỡ sáng
bóng.
Tiểu Chung kêu Viên Lãng: “Anh Viên, nếm thử một chút heo rừng tự chúng em lai giống, mùi vị rất ngon.”
Viên Lãng vốn chính là động vật ăn thịt, lượng hoạt động ngày thường lớn,
lúc ăn cơm cố gắng với đũa tới cái gì nhiều nhiệt lượng. Cho dù lúc
nghỉ ngơi mấy người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, cũng chỉ chọn vài món
thịt, nếu như nhân viên phục vụ đề nghị chọn ít rau dưa, rau dưa kia
cũng chỉ là chọn tới xem một chút, không ai ăn.
Chất lượng thịt
heo rừng lai giống so với heo nhà thì mềm dai hơn, rất thơm, nói cách
khác chính là, nếu như không đủ gia vị sẽ có chút mùi vị thịt cừu, thật
sự là món ăn dân dã đặc sắc. Nhưng là không mập không ngấy, rất dai.
Viên Lãng vui vẻ ăn từng miếng từng miếng. Không lâu sau, mấy người ăn sạch sẽ một con heo.
Sau khi ăn xong Tiểu Chung cho người lấy sổ sách ra, ba người chúng tôi
chụm đầu lại bắt đầu kiểm tra sổ sách. Viên Lãng chẳng muốn coi, đi đến
khu vực phía trong xem công nhân làm việc.
Thật ra thì chúng tôi
đầu tư hạng mục này cũng không nắm chắc, chẳng qua đây là thực phẩm đặc
sắc, vốn đầu tư cũng không lớn, tôi và Tiểu Chung cắn răng một cái, liền bắt đầu buôn bán.
Trong dự đoán so với vốn đầu tư lớn, những
việc vụn vặt linh tinh, từng người lại bỏ không ít tiền vào. Từ nhập vào heo giống, đến chăm chút heo con, đến heo trưởng thành ra chuồng, đều
là Tiểu Chung quản lý, không đủ nhân viên, còn để cho người yêu cậu ấy
từ chức, đến trang trại giúp một tay. Tôi chính là một ông chủ bỏ bê
công việc, hiếm có tháng tới xem heo, xem một chút sổ sách.
Buôn
bán tạm thời không có lời, tất cả tiền đều bỏ vào ở trên thiết bị và
heo, khoảng cuối năm có thể thu trở lại chút tiền hàng.
Xem xong
sổ sách tôi đi ra ngoài tìm Viên Lãng, anh ấy đang cùng công nhân rửa
chuồng heo, bao ngoài chân là đôi ủng đi mưa ống cao, đeo bao tay cao
su, còn rất giống như làm việc.
Đây chính là điểm tốt của Viên
Lãng, không kiểu cách, thường có giúp đỡ nhỏ, lại biết tiến hành cùng
thăm hỏi, gặp người nào nói cái gì, rất có tiến lùi. Mặt trời giữa trưa
chói chan chiếu trên mặt anh ấy, đầy mồ hôi, áo lót quân đội xanh biếc
cổ áo hình tròn tay áo xắn đến trên vai, lộ ra hai bắp tay hoàn mỹ, hiện ra mồ hôi bóng loáng, khỏe mạnh và hấp dẫn (sexy).
Tôi dựa vào
trên rào chắn nước bùn, nhìn anh ấy kéo ống nước xối đất, hơi nước mát
mẻ dâng lên, mang theo hơi thở của mặt đất, giống như ruộng đất sau cơn
mưa, có mùi cây cối.
Viên Lãng xối xong, hài lòng nhìn một chút,
tắt nước ra ngoài. Cởi bao tay, cởi ủng đi mưa, rửa tay ở dưới vòi nước, rửa mặt, thêm vào trên đầu cũng giội một giội, ngẩng đầu vẫy một cái,
giọt nước tung tóe, từng sợi tóc thẳng đứng. Tôi cười cầm khăn lông lau
khô cho anh ấy.
Từ trang trại ra ngoài phải đi hết m