
ũng
chẳng có gì đặc biệt, rất dễ dàng. Đột nhiên thoáng cái trở nên rất
chặc, liều hết sức kéo cũng không nhúc nhích, tôi quay đầu nhìn lại,
Viên Lãng len lén ở phía sau tăng thêm cân cho tôi mà. Này đồ tồi!
Viên Lãng làm bộ mặt phớt tỉnh khích lệ tôi: “Như vậy mới có hiệu quả, tới, làm lại một lần nữa.”
Tôi dùng hết sức lực, cắn răng nghiến lợi kéo hai cái. Viên Lãng cho ra kết luận: “Biết là em đang luyện cơ bắp hai cánh tay, không biết nhìn vẻ
mặt kia của em, còn tưởng là em ngồi ghế hùm đấy.” (ghế hùm là 1 hình
phạt tra tấn thời xưa của Trung Quốc, xem thêm trên wiki nhé!!)
Cút! Từ phòng tập thể dục
đi ra, tôi không để ý tới Viên Lãng, ai bảo anh ấy cười tôi. Một mình
tôi vênh váo tự đắc đi ở phía trước, anh ấy cười híp mắt theo ở phía
sau.
“Được rồi, anh không cười em, sau này cho dù em ngồi ghế hùm hay là ngồi cái khác anh cũng không cười.” Viên Lãng nói.
Anh ấy còn đang cười tôi. Tôi giận đến giậm chân một cái, bước nhanh hơn.
“Ơ kìa, đói bụng rồi, anh mời em ăn cơm nha, Dư tiểu thư.” Viên Lãng hối lộ tôi.
“Ai muốn anh mời?” Tôi không chịu nể mặt.
“Vậy em mời anh.” Viên Lãng cũng thật không khách sáo.
Làm bộ tức giận nửa ngày, bụng quả thực có chút đói. Vào tiệm cơm vừa nhìn tôi vui vẻ.
“Còn nhớ rõ tiệm này không?”
Viên Lãng nghĩ một hồi: “Nhớ, lần đầu tiên chúng ta hẹn hò ở nơi này mà.”
Năm đó tôi mang theo hành lý từ quê quán tới Bắc Kinh kết hôn với Viên
Lãng, ở nơi này ăn cơm với Viên Lãng, cũng có thể xem là lần hẹn hò đầu
tiên đi.
“Lần đó là mùa hè. Nói thật, lần đó anh cũng không nhớ
ăn những gì.” Sỡ dĩ tôi có ý nói không nhớ rõ là vì từ đầu tới đuôi cũng chỉ lo đùa giỡn Viên Lãng.
Viên Lãng ngồi xuống, trang@dđlqđ@bubble editor, dáng vẻ rất cảm khái: “Anh cũng không nhớ rõ, lo xem đối phó em.”
Tôi tiến tới gần anh ấy: “Dễ đối phó không?”
Viên Lãng nhìn tôi: “Khó đối phó!”
Tiệm cơm nhà này kế tục tiệm cơm truyền thống Bắc Kinh, mấy năm đều xanh xao như một ngày. Lúc đầu cho là Nô-en này trải qua một mình, kết quả vào
lúc cuối cùng, toàn bộ qua trình có chồng bầu bạn, tôi mừng rỡ ăn cái gì cũng giống như gan rồng não phượng (chắc là món ngon á???).
Tùy
tiện ăn cái gì đó, tôi lôi kéo Viên Lãng đi dạo phố. Ban đêm mây hồng
lấp la lấp lánh, tôi nắm tay Viên Lãng, không đúng, là Viên Lãng nắm tay của tôi, chậm rãi đi dạo. Không biết bản thân đang nhìn cái gì, những
thứ kia đã sớm là cảnh vật quen thuộc, ở trong màn đêm cực kỳ mê người.
Tôi nhìn thấy một vật mà phụ nữ nào cũng thích, gắng sức kéo tay áo Viên
Lãng, kích động không dứt: “Chồng, chồng, áo lông giảm giá lớn kìa!”
Chạy ào vào cửa hàng, chọn chọn lựa lựa. Nói là giảm giá, thật ra thì kiểu
dáng và chất lượng cũng còn tốt. Mua đồ cũng cần vận may, vận may tốt
thì đồ vật có giá trị hơn, vận may không tốt thì tốn tiền mua được hàng
không tốt lắm.
Tôi nhặt hai bộ áo lông một nam một nữ, dài đến
đầu gối. Bộ của tôi màu đỏ, đỏ mới đẹp; bộ của Viên Lãng màu xanh đen,
tôn lên da tay của anh ấy.
Để cho nhân viên phục vụ cắt bảng
tên, hai người đã thay quần áo mới, cầm áo khoác ngoài và áo da thay ra
bỏ nào trong túi, giơ lên căng phồng. Nhìn hoa tuyết bay ở bên ngoài,
Viên Lãng đeo cái mũ áo lông lên cho tôi, tôi nhìn dây giày anh ấy hơi
lỏng, ngồi xổm xuống buộc chặt lại cho anh ấy.
Hả hê ra cửa, tôi nghiêng đầu nghĩ: “Thuê xe đi về? Không có lời đi?”
Viên Lãng nhìn trời một chút, một hạt nhỏ hoa tuyết rơi trên lỗ mũi anh ấy, tan ra: “Đi trở về thôi, em đi được không?”
Tôi dẫn đường: “Đi bên này gần.” Từ trong ngõ nhỏ đi xuyên qua.
Khoảng không gian khu dân cư này có lẽ phải phá bỏ dời đi nơi khác, vắng ngắt, đèn đường lúc sáng lúc tối. Nếu đổi lại tôi đi một mình, có lẽ tôi phải suy nghĩ một chút, chẳng hạn có thể có giặc cướp hay không. Cảnh vật âm u trong ánh đèn đường mờ tối, bóng dáng hai người lúc dài lúc ngắn, hổn hển (chủ yếu là tôi) , còn mang theo đồ, thì giống như người hành khách mới vừa xuống xe lửa.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, tôi hết sức thông cảm: phong tuyết Dạ Quy Nhân! (là một vở kịch do Ngô Tổ Quang sáng tác)
Trang@dđlqđ@bubble editor
Sự thật chứng minh, không cần phát sinh lòng thông cảm bừa bãi. Phong
tuyết đúng rồi, đêm cũng đúng, nhưng người ta không phải là người trở
về.
Bước chân sau lưng gần hơn, chỗ rẽ trước mặt chợt hiện ra một bóng người, một trước một sau gần sát, một âm thanh thật thấp: “Xin
lỗi, hai ngày tình hình kinh tế của anh em có hơi túng thiếu, mượn ít
tiền xài.” Một ánh kim loại loang loáng như ẩn như hiện.
Hừ hừ,
thật không may mắn, gần sang năm mới, dưới chân Hoàng Thành, lại có thể
gặp chuyện xui xẻo như vậy, thậm chí có người muốn cướp chúng tôi.
Viên Lãng không ngẩng đầu, cũng giọng nói nhỏ: “Đại ca, không dám, chớ xúc
động, tiền đều ở nơi của tôi, tôi lấy cho anh. Vợ, cầm đồ …” Vừa nói vừa đưa túi cho tôi, bản thân đưa tay lấy túi ra.
Tôi nhìn trong túi anh ấy, tên lưu manh trước mặt kia cũng chăm chú nhìn trong túi. Nói
thì chậm, khi đó thì nhanh, Viên Lãng một quyền hướng về phía trước đánh vào lỗ mũi người nọ, đá ra một c