
luôn bá đạo, lấy mình làm trung tâm, cũng không thèm nghĩ tới suy nghĩ của đối
phương, nhưng lần này lại có thể nghĩ đến cô.
Đường lên núi có chút gập ghềnh, Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô, cẩn thận chậm rãi
lên núi.
Khi Kiều Tâm Du nhìn thấy bia mộ của mẹ mình lập tức có chút kinh ngạc, bên
cạnh mộ của mẹ cô từ khi nào đã có thêm một bia mộ nhỏ “Ơ, đây là...”
Mộ nhỏ bằng đá cẩm thạch
không được khắc bất kì chữ nào, trơn bóng, sạch sẽ.
“Đây, không phải là...” Giọng nói Kiều Tâm Du có chút run rẩy.
Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt gật đầu một cái, “Đúng! Nơi này chính là nơi chôn cất
con của chúng ta.” Giọng nói của hắn dần dần ảm đạm, “Nó là con của chúng ta,
nhưng chúng ta đã không thể bảo vệ con thật tốt, không thể đưa con đến thế giới
này. Nhưng dù gì nó cũng đã từng đến nơi này, đã từng tồn tại, là một sinh mệnh
đúng nghĩa, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, cho nên anh đã lập...”
“Cám ơn anh.” Kiều Tâm Du không cách nào kềm chế sự cảm động của mình, khoác
lên cánh tay của hắn, “Cám ơn anh đã làm vì em.”
Kiều Tâm Du hiểu được sự đau đớn, bất lực của hắn, lẫn suy nghĩ của hắn, hắn
đang muốn bóng ma mà Đứa nhỏ để lại trong lòng cô vơi đi, để cô có thể mở lòng
mình ra.
Hai bó hoa bách hợp được đặt trước hai bia mộ, hương thơm nhàn nhạt dần dần hòa
lẫn vào từng đợt gió lạnh thấu xương, khiến bầu không khí lạnh băng có được một
mùi thơm nhẹ, giống như hương vị mật ngọt của mùa xuân.
Nhâm Mục Diệu khom lưng, thi lễ, “Mẹ, thật xin lỗi, vì đã trễ như vậy rồi con
mới đến gặp mẹ. Đầu tiên con muốn cám ơn mẹ, vì đã sinh ra một cô gái
tốt như cô ấy để bổ khuyết vào phần trống trải trong cuộc sống của con. Tại nơi
này, con xin cam đoan với mẹ, Kiều Tâm Du – cô ấy sẽ là người mà con dùng cả
đời để yêu thương, để bảo vệ.”
Mũi cô nghẹn lại, lệ nóng tràn đầy trong hốc mắt Kiều Tâm Du.
“Sao vậy?” Nhâm Mục Diệu nhìn thấy cô vuốt mắt bèn hỏi.
“Cát bay vào mắt rồi.” Giọng nói nức nở nghẹn ngào đã bán đứng cô, nhưng cô vẫn
cậy mạnh, “Mắt em đau...”
Nhâm Mục Diệu lấy tay của cô ra, “Để anh giúp em thổi mắt một chút như vậy sẽ
tốt hơn.”
Động tác êm ái, lần nữa kích thích tuyến lệ của Kiều Tâm Du, lệ nóng liên tục
lăn xuống, rồi lại bị khí lạnh làm cho lạnh dần.
“Em không có khóc, là do cát bay vào mắt, cho nên, nước mắt mới chảy xuống, hơn
nữa còn không ngừng lại được...”
Nhâm Mục Diệu đau lòng, đem cô kéo vào trong ngực, bàn tay thô dày lau đi nước
mắt của cô, “Bây giờ, cát đã trôi đi chưa?”
Nếu cô không muốn hắn vạch trần điểm mềm yếu của cô, vậy hắn sẽ chiều theo cô.
“Rồi!” Kiều Tâm Du gật đầu một cái, nước mắt lạnh như băng, nhưng lòng cô lại
rất ấm áp, “Con ở cùng với mẹ, như vậy mẹ cũng sẽ không còn cô đơn rồi...”
“Đúng thế!” Giọt lệ mặn chát thấm ướt ngón tay của hắn, ý thức được trách nhiệm
của mình càng thêm một phần sức nặng.
Nhâm Mục Diệu lấy ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng nhung từ trong túi mình, “Em có
thể đeo nó không? Nó chỉ thuộc về một mình em thôi.”
Chiếc hộp từ từ mở ra, một chiếc nhẫn đính đá đang lẳng lặng nằm bên trong, lóe
sáng ra thứ ánh sáng chói mắt, xung quanh thân chiếc nhẫn là những đường hoa
văn hình hoa bách hợp tinh xảo.
Nhâm Mục Diệu cầm chiếc nhẫn lên, lúc đang muốn đeo vào tay Kiều Tâm Du thì ——
Kiều Tâm Du đột nhiên thấy phía sau chiếc nhẫn có một chuỗi chữ cái, cô đưa nó
lại gần mắt mình, “MHNC? Nghĩa là gì?”
Sao hắn lại có sở thích khắc chữ phía sau trang sức vậy chứ? Lần trước là dây
chuyền ‘MISS’ khắc tên viết tắt của hắn, còn lần này...
‘MHNC’ không phải lại là tên viết tắt nữa chứ?
Trên gương mặt của Nhâm Mục Diệu hiện lên một nụ cười rực rỡ: “My heart never
change.”
“My heart never change.” Kiều Tâm Du sững sờ lặp lại một lần nữa, trong phút chốc
cô rung động, tim của cô cũng đập chậm hơn vài nhịp.
Trái tim anh không bao giờ thay đổi.
Đây là lời cam kết hắn cho cô sao? Một lời thề cả đời.
“Để anh đeo vào cho em.” Nhâm Mục Diệu cầm lên bàn tay mảnh khảnh của cô, chiếc
nhẫn chầm chậm được lồng vào ngón giữa*, ngón tay có đường mạch máu nối thẳng
tới tim cô.
(*): trong convert ghi là ngón giữa, QT cũng vậy nên mình giữ nguyên
Cơn gió lạnh đơn độc mùa đông vẫn xào xạc thổi, đem những đợt cỏ khô vàng thổi
đến mức nghiêng ngả tứ phía, những nhánh cây trụi lũi khẽ chập chờn trong gió.
Trong khung cảnh yên tĩnh, một đôi tình nhân đang thâm tình ôm nhau, dường như
toàn bộ những màu sắc đẹp nhất trên thế giới đều đang tập hợp lại trên người
bọn họ.
Kiều Tâm Du cảm thấy giờ phút này mình thật hạnh phúc, lòng cô ngọt như mật,
dường như hạnh phúc trong lòng cô phút chốc đều có thể trào ra ngoài.Đồng thời
cô cũng sợ, sợ mình một khi có quá nhiều hạnh phúc, thì sẽ càng phải trả một
giá cao hơn.
Vào giờ phút này, trời đất đều tĩnh lặng, chỉ có hai trái tim đang đập cùng một
nhịp với nhau bay múa. . . . . .
————
Trở lại.
Vừa xuống máy bay, Lương Tử Ngưng không chịu được mà duỗi ra cái lưng mệt mỏi.
Cô đeo một chiếc khẩu trang thật dầy, rất sợ có người quen nhận ra gương mặt
năm năm trước đã biến mất này.
Lòng tràn đầy vui mừng,