Polly po-cket
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327350

Bình chọn: 8.00/10/735 lượt.

ng phòng làm việc ạ.”

“Ừm. . . . . . Còn

Lương Tử Ngưng?”

“Trong phòng ngủ.”

Không trách được hắn lại không ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong tưởng tượng,

thì ra là hai người đang ở hai nơi khác nhau. Thế thì hai người bọn họ cũng có

thể hòa bình một chút.

Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, vì không muốn cô phát hiện, hắn

đã cởi giày ở cửa ra vào, xách trên tay, rón ra rón rén bước tới.

Kiều Tâm Du hết sức chăm chú vào bản vẽ, trong phòng làm việc, ngoại trừ tiếng

sột soạt của cây bút lướt trên bản vẽ, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của

cô.

“Em yêu, em quá cực nhọc rồi, hay là sau này em hãy làm trụ cột nuôi sống gia

đình đi!” Nhâm Mục Diệu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô.

“A!” Kiều Tâm Du sợ hãi, tay run lên, đánh rơi cây bút. Cô vỗ vỗ ngực, nhìn nụ

cười cùng với vẻ mặt lưu manh của Nhâm Mục Diệu, cáu giận nói: “Này! Anh có

biết hù dọa cũng có thể làm chết người không hả!?”

Nhịp tim chợt gia tốc, khiến huyết áp Kiều Tâm Du tăng cao, hô hấp dồn dập,

không ổn.

Nhâm Mục Diệu vốn chỉ muốn trêu chọc cô, không ngờ hắn lại hù dọa cô tới mức

này, hắn áy náy ôm lấy cô, “Thật xin lỗi, anh cứ tưởng tâm tình em hôm nay

không tốt, nên mới trêu chọc em chút thôi.”

“Đúng! Tâm trạng em hôm nay rất kém, tâm tình bây giờ lại càng kém, quả thật là

tệ hết chỗ nói rồi.” Trước mặt người thân, cô không chút câu nệ mà phát tiết

tất cả ra ngoài, đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du có chút xa xăm.

Nhâm Mục Diệu ngồi vào ghế làm việc, đặt Kiều Tâm Du lên trên đùi mình, “Thật

xin lỗi, đã để cho em chịu uất ức.”

“Biết là tốt rồi!” Kiều Tâm Du xem bàn tay ấm áp của hắn trở thành khăn tay lau

nước mắt bên khóe mắt mình.

“Em không muốn biết lý do anh đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào sao?”

Giọt lệ trong suốt của cô dính trên tay hắn, khiến Nhâm Mục Diệu cảm nhận được

tư vị khổ sở của cô.

Kiều Tâm Du bĩu môi, “Anh không nói em cũng đoán được, chẳng lẽ anh lại hào

phóng đến mức cho cô ta vào ở trong nhà sao, nhất định là cô ta mặt dày mày dạn

yêu cầu!” Kiều Tâm Du cảm thấy ‘cái ghế’ này không tệ, mềm mại thoải mái, điều

chỉnh tư thế ngồi một chút, xoa xoa vai, nũng nịu nói: “Vai em mỏi quá nè!”

Nhâm Mục Diệu ngoan ngoãn vươn tay, bóp vai cho cô, “Anh bảo cô ta kí một bản

hợp đồng, cô ấy không muốn gì thêm, ngoại trừ yêu cầu này. . . . . .”

“Gần quan được ban lộc, vậy mới có thể dễ dàng câu dẫn anh!” Lời nói của Kiều

Tâm Du lộ ra vẻ chua chát.

“Sao vậy? Tức giận sao?” Nhâm Mục Diệu vuốt nhẹ lên mũi cô, “Em không tin tưởng

chồng yêu của mình à, yên tâm đi! Thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang!”

“À? Vậy em có phải ‘cỏ gần hang’ không?”

“Không phải!” Nhâm Mục Diệu cúi đầu, dán chặt lên lỗ tai của cô, nghiêm mặt

nói: “Em là cỏ trong ổ của anh, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn. . . . . .” Đầu lưỡi êm ái của hắn ở bên tai cô vẽ một

vòng tròn, hắn biết nơi này là chỗ nhạy cảm của Kiều Tâm Du, cố ý thổi một hơi

thở ấm áp tới bên tai cô, liếm láp vành tai cô.

Một cảm giác tê dại từ sâu trong thân thể lan tràn ra, Kiều Tâm Du mĩm cười,

hai tay đẩy hắn ra, “Được rồi, được rồi. . . . . .

Đừng như vậy. . . . . . Tha cho em

đi. . . . . .”

...



“Khụ, khụ!” Ngoài cửa

truyền đến tiếng ho khan.

Hai người không để ý đến tiếng động ngoài cửa, tiếp tục.

Nhâm Mục Diệu cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Kiều Tâm Du, nụ hôn nóng bỏng

dần dần dời xuống, lưu luyến quanh quẩn ở trước ngực Kiều Tâm Du.

“Ngừng lại. . . . . . đừng

vậy mà. . . . . .” Kiều Tâm Du la

hét, đôi tay lại vòng lên cổ Nhâm Mục Diệu.

Lương Tử Ngưng không thể đứng nhìn nổi, bất chợt đạp một cước lên cửa, “Rầm ——”

cửa đụng vào vách tường.

Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, trong đôi con ngươi tối tăm chớp động lên ánh lạnh,

“Không ai dạy cho cô biết phải gõ cửa sao?” Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.

“Không phải là tôi không gõ cửa, mà là lỗ tai của các người có vấn đề.” Lương

Tử Ngưng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như cô mới chính

là vợ cả, tình cờ bắt quả tang chồng mình đang thân mật với vợ nhỏ.

“Anh à, chúng ta tiếp tục đi!” Kiều Tâm Du hướng về Nhâm Mục Diệu nở nụ cười

câu dẫn mị hoặc, “Nếu cô ấy thích xem cảnh vợ chồng chúng ta ân ái, vậy chúng

ta hào phóng một chút, biểu diễn cho cô ta thưởng thức đi.”

Kiều Tâm Du cười nịnh nọt, nâng một chân mảnh khảnh của mình qua, khiến hai

chân cô tách ra, dang qua trên đùi Nhâm Mục Diệu, ngồi đối diện Nhâm Mục Diệu,

chậm rãi cởi áo ngủ trên người, làm lộ ra làn da trắng như tuyết.

Nhâm Mục Diệu lần đầu tiên thấy Kiều Tâm Du như vậy, trong nhất thời hắn cũng

trố mắt nhìn cô, một luồng khí nóng đánh thẳng vào tâm trí.

“Anh nhanh một chút có được không, người ta còn đang chờ thưởng thức kìa!” Kiều

Tâm Du len lén hất mặt, liếc cô ta một cái.

Sắc mặt Lương Tử Ngưng cứng ngắc, đứng ngớ người ở cửa, đi không được, ở cũng

không xong.

“Tâm Du, đừng nghịch nữa.” Nhâm Mục Diệu hiểu dụng ý của Kiều Tâm Du, cô chỉ là

hơi tức giận Lương Tử Ngưng nên mới làm ra loại hành động trẻ con như thế, hắn

dĩ nhiên cũng ngượng ngùng phối hợp.

Khóe miệng Kiều Tâm