
quẩn bên chớp mũi Nhâm Mục Diệu, cảm giác thư thái kiên định ấy thoáng chốc đem
trái tim của Nhâm Mục Diệu lấp đầy.
Cây côn mang theo lực đạo mạnh mẽ đánh tới phía Nhâm Mục Diệu, hắn không trốn
không tránh, đôi tay vẫn ôm chặt lấy Kiều Tâm Du, dường như chỉ cần như vậy là
đủ rồi.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy đỉnh đầu mình bỗng đau xót, “A!” Cắn răng rên lên một
tiếng.
Kiều Tâm Du trợn to hai mắt, lúc cây gậy đập xuống, cô mới nhớ ra xung quanh
mình có người, nhưng lúc này đã muộn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cây gậy nặng
nề ấy đánh vào đầu Nhâm Mục Diệu —— cô kêu lên, “Mục Diệu ——”
Đinh Hạo Hiên không phải đã dặn dò rồi sao, sao tên này còn xuống tay nặng như
thế.
Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du, hắn xoay người tung ra một cú đá cực đẹp, lập tức
quật ngã tên đàn ông kia, khiến hắn ta nằm dài trên mặt đất, thừa dịp Kiều Tâm
Du còn đang kinh ngạc, hắn lập tức cắn viên thuốc con nhộng màu đỏ, hiệu quả
đạt như mong muốn, khóe miệng bật ra tia máu tươi. . . . . .
“Có muốn đánh trả lại không! Có bản lãnh, thì lên nhanh một chút!” Mắt Nhâm Mục
Diệu hiện lên một màu đỏ như mãnh thú, nhìn đám côn đồ trên mặt đất như nhìn kẻ
thù.
Đám người kia nhận ra được bản lãnh của Nhâm Mục Diệu, lập tức lấy can đảm để .
. . run rẩy đứng lên, bàn chân như được bôi dầu, nhanh
chóng chạy mất.
“Quá đẹp!” Đinh Hạo Hiên không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra thế này, mặc dù
khúc giữa hoàn toàn thoát khỏi kịch bản, nhưng phần kết lại giống trong tưởng
tượng của hắn như đúc.
Ở một bên, mặt Ám Dạ Tuyệt vẫn trầm ngâm lạnh lùng không chút thay đổi, nói
nhỏ: “Dựa vào tốc độ của cây côn đó, Nhâm Mục Diệu chắc chắn đã bị thương.”
“Làm sao có thể?” Đinh Hạo Hiên tràn đầy tự tin nói: “Cây côn đó là đạo cụ! Nó
chỉ là một cây gậy plastic thôi. Mau qua
đây xem, màn đặc sắc nhất - cao triều nhất sắp diễn ra rồi.”
Nhâm Mục Diệu giả bộ như hai chân mình đã nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất, đôi
mắt vô hồn nhìn Kiều Tâm Du, máu không ngừng ào ào tuôn ra khỏi miệng.
“Mục Diệu!” Kiều Tâm Du hít vào một hơi lạnh, ngồi xổm người xuống, ôm lấy hắn,
“Đau ở đâu?”
“Tâm Du, em. . . . . . Sao không nói lời nào mà bỏ đi? Em ở. . . . . . ở
bên ngoài sống. . . có . . .
tốt không?” Thuốc nhét bên
trong viên nhộng thật sự quá nhiều rồi, vừa mở miệng nói, ‘máu’ lập tức chảy ào
ra ngoài, làm hại lời hắn nói cũng không được ăn khớp liền mạch với nhau.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Em không cố ý. . . . . .” Nội tâm tự
trách thật nhiều, đáy lòng Kiều Tâm dâng lên một nỗi niềm chua xót, lệ tràn đầy
hốc mắt cô, rồi từ từ chậm rãi chảy xuôi xuống bên khóe mắt.
Nhâm Mục Diệu vươn tay, nâng gương mặt thanh lệ tinh xảo của cô lên, ấm áp nơi
ngón tay của hắn xóa đi những giọt lệ làm tim hắn nhói đau này, “Không. . . . . . Khụ!
Không phải lỗi của em, là anh! Do anh không cho em được cảm giác an toàn, do
anh còn chưa đủ tốt! Trở về có được không? Vì em, anh có thể thay đổi mọi thứ.
. . . .
Đối với việc Kiều Tâm Du
‘không từ mà biệt’, hắn chẳng những không trách cô, ngược lại còn tự trách bản
thân mình không tốt, hắn thật sự đã thay đổi rồi. Hắn trước kia bá đạo tuyệt
tình, thế giới của hắn chỉ dung chứa được chính bản thân hắn, chưa bao giờ nghĩ
đến phải đứng trên lập trường của người khác, vì người khác mà suy tính. Còn bây giờ, hắn không hề trách cứ gì Kiều Tâm Du, chỉ là
đang tìm ra thiếu sót của bản thân mình.
Kiều Tâm Du rưng rưng gật đầu, “Anh đừng nói, đừng nói nữa. . . . . .”
Cô vươn tay, lau chùi vết máu bật ra nơi khóe miệng Nhâm Mục Diệu, nhưng dù cô
cố gắng lau nhiều đến cỡ nào, nó hình như vẫn vĩnh viễn chảy ra, ép cô phải lau
đến vô tận. Thứ màu sắc tươi rói ấy làm ánh mắt cô nhói đau.
Bầu không khí u ám ẩm ướt, mưa phùn cợt nhả phớt bay, giọt giọt tí tách, mịn
như tơ, buộc thật chặt hai người lại với nhau.
“Làm sao bây giờ? Em nên làm gì bây giờ đây?” Kiều Tâm Du nhìn hắn không ngừng
khạc ra máu, bất chợt luống cuống.
“Tâm Du, đừng lo! Anh không sao?” Nhâm Mục Diệu nhếch miệng, nhưng dưới sự phụ
trợ của màu máu đỏ thẫm, nó có vẻ như có như không, hư ảo không thôi.
Ánh mắt rời rạc của Nhâm Mục Diệu bỗng dưng sắc bén, liếc về phía Câu Lạc Bộ
Hoàng Đình. Đều do tên Đinh Hạo Hiên kia lấy loại thuốc quái gở
này cho hắn, trước đó cũng không nói cho hắn biết nên ăn mấy viên. Hắn ta chu
đáo đưa cho Nhâm Mục Diệu một nắm, Nhâm Mục Diệu hắn đương nhiên nghĩ là phải
nuốt hết toàn bộ, giờ thì tốt rồi, Kiều Tâm Du bị hắn làm cho sợ hãi, mệnh Đinh
Hạo Hiên sắp không còn dài đâu.
“Đúng rồi! Gọi cấp cứu!” Tin Kiều Tâm Du run rẩy không thôi, huyết mạch không
thể lưu thông được như bình thường, làm não cô không được cung cấp đủ chất, cô
thế nhưng lại hỏi: “Mục Diệu, số điện thoại cấp cứu là 114, hay 119 thế?”
Đều không đúng! Nhâm Mục Diệu thật sự sắp hộc máu rồi, bất quá là vì tức giận,
chứ không phải . . .
“Anh không sao!” Nhâm Mục Diệu giùng giằng muốn ngồi dậy, nơi mới vừa bị cây
côn đập xuống bỗng đau nhói, khiến thân thể hắn lảo đảo một chút.
Kiều Tâm Du lập tức vịn hắn, “Anh không cần phải đứng lên,