Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325370

Bình chọn: 10.00/10/537 lượt.

“Anh, anh biết rồi đấy... Tôi không hề cố ý đụng chết vợ chưa cưới của anh, càng

không cố ý để Kiều Tâm Du thay thế tôi đi ngồi tù, là mẹ tôi... mẹ tôi ép em ấy

đi...”

“Cái gì?” Nhâm Mục Diệu kích động rống to, “Cô nói Kiều Tâm Du ngồi tù thay cô,

xe kia không phải do cô ấy lái?”

Trái tim vốn đau nhói, giờ càng thêm đau, dường như theo từng mỗi nhịp đập là

từng vết nứt to dài đang bị xé toạc ra, kèm theo mỗi lần đập là máu cứ ồ ạt

chảy.

Lúc hắn trả thù Kiều Tâm Du, cô khốn khổ cầu khẩn, hắn chưa bao giờ tin tưởng

qua, thì ra hắn đã phạm qua loại sai lầm không thể tha thứ này với cô, tại sao,

tại sao lại để cho hắn đến bây giờ mới biết được chân tướng, muốn đền bù cũng

không còn cơ hội, là trời cao đang trừng phạt hắn sao? Cho nên muốn hắn cả đời

phải sống trong áy náy tự trách.

“Cô đáng chết!” Cánh môi Nhâm Mục Diệu khạc ra ba chữ.

“Thật xin lỗi, tất cả đều là ý tưởng của mẹ tôi, van xin anh, tha cho tôi đi!”

Kiều An Mạn khóc lóc kể lể, không để ý tới hình tượng, quỳ xuống cầu xin Nhâm

Mục Diệu tha thứ.

“Cô không xứng!” Nhâm Mục Diệu đưa tay giựt xuống ‘MISS’ trên cổ cô, lạnh lùng

nói: “Nói đi! Sợi dây chuyền này sao lại ở trong tay cô?”

Kiều An Mạn khiêm người cúi đầu, “Là Kiều Tâm Du đưa cho tôi .”

Chân Đinh Hạo Hiên mang một đôi giày da đen thủ công, bước lên, giẫm lên tay cô

ả đang ngồi trên sàn nhà “Thứ người như thế, cậu không dùng chút thô bạo, sẽ

không khiến ả nói ra lời thật đâu. Tôi vốn không đánh đàn bà, cậu rất may mắn,

hôm nay tâm tình tôi cực kỳ khó chịu, mà cậu lại mang cái bộ mặt thiếu nợ đó.”

Đinh Hạo Hiên từng thấy qua giấy tờ của Kiều Tâm Du tại nhà Nhâm Mục Diệu, biết

mỗi ngày cô bị ả ta khi dễ thế nào. Tức

giận thẳng hướng bùng phát, chân nặng nề vân vê bàn tay cô ta.

“A ——” Kiều An Mạn bị đau thét chói tai, hít vào vài hớp không khí lạnh, “Được,

được, tôi nói! Là tôi lấy trộm từ phòng của Kiều Tâm Du, tôi nghĩ sao cô ta có

thể có vật gì tốt cơ chứ, sợi dây chuyền này nhất định là đồ giả, cô ta là loại

người hạ đẳng, đâu cần phải đeo dây chuyền, cho nên tôi mới lấy đeo.”

Nghe được Kiều An Mạn nói ra lời vũ nhục Kiều Tâm Du, Đinh Hạo Hiên càng thêm

dùng lực.

“Nói cho cô biết, sợi dây chuyền này làm từ bạch kim, mỗi một viên kim cương

đều là thật. Toàn thế giới cũng chỉ có một cái, giá thị trường mười triệu, cô

bây giờ đủ để làm phường trộm cướp rồi.”

“Xử lý thế nào đây?” Đinh Hạo Hiên lòng đầy căm phẫn nói.

“Báo án!” Đuôi lông mày sắc bén của Nhâm Mục Diệu khẽ giương.

Kiều An Mạn nghe thấy hai chữ kia lập tức kinh hoàng, ôm lấy hai chân Nhâm Mục

Diệu, “Van xin anh, xin đừng báo cảnh sát, một khi tôi ngồi tù, đời tôi lập tức

sẽ bị hủy...” Cô ta dùng bộ ngực cao vút liếm chân của hắn, “Đừng báo cảnh sát

có được không, tôi có thể vì anh mà làm trâu làm ngựa...”

“Ha ha...” Đinh Hạo Hiên tùy ý cười to, “Nông trường ở New Zealand của tôi đang

thiếu bò sữa, cô có muốn nhận lời mời không. Thiên

nhiên cực kì thuần khiết, sau khi tới đó không cần phải mang theo cái ‘bịch

nhựa hình chuối’ đâu”

Mặt Nhâm Mục Diệu u ám, không chút lưu tình dùng một cước đá văng ả ta ra “Cô

và mẹ cô lo mà chuẩn bị đón tiếp cuộc sống trong ngục tù tới kiếp sau đi!”



“Trong ngục giam có rất

nhiều đàn ông thích loại bò sữa này! Tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị thật nhiều người

tới để chăm sóc cô.” Đinh Hạo Hiên nhếch miệng lên, khóe miệng giương thành một

đường cong.

————

Ánh đèn đường mờ vàng yếu ớt nhưng lại toát ra một luồng sáng thật lạnh, gió

nhẹ thổi qua, khơi dậy nên một đợt sóng nhẹ trên mặt hồ, mặt hồ đầy ắp những

tia sáng nhỏ vụn, hệt như một giọt lệ chợt vỡ tan, đau thương, và cực kỳ bi

ai...

Nhâm Mục Diệu giấu mình trong bóng tối, ngồi trên ghế đá màu trắng trong hoa

viên, cầm lên dây chuyền. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh sao sáng trên trời, “Tâm Du,

em phải chăng là một ngôi sao trong số đó, em phải chăng đang nhìn anh? Sao em

lại tàn nhẫn đến thế, còn chưa nói lời tạm biệt, đã rời anh mà đi... Em yên tâm, anh sẽ kiên cường sống tiếp, mỗi ngày đều

sẽ nhớ lại từng chút hồi ức một về em, để sinh mệnh em sẽ vẫn tiếp diễn trong

tình yêu của anh...”

Viên kim cương ‘MISS’ tỏa sáng, ánh sáng lấp lánh, khúc xạ vào trong đôi mắt

đen tựa như bóng đêm, cũng nhanh chóng bật ra một chút ánh sao, một giọt lệ từ

khóe mắt của hắn dọc theo đường cong cương nghị trên mặt lăn xuống... ánh sáng

nơi kim cương như hòa lẫn vào trên bầu trời đầy sao...

————

Bảy tháng qua...

Chớp mắt, luồng gió lạnh vào mùa đông lại tới.

Ánh nắng sau giữa trưa ấm áp làm cho con người ta buồn ngủ. Kiều Tâm Du bụng to phệ ngồi lười trên ghế sa lon, hai

mắt nhắm chặt, bên tay cô là một tờ báo tiếng Trung, trên đó là bài báo đăng

tin về Nhâm Mục Diệu.

Biết hắn có thể nhanh như vậy thoát khỏi đau buồn, điều này giúp Kiều Tâm Du an

tâm không ít. Hắn hiện giờ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, khiến địa

bàn của tập đoàn Nhâm Thị một lần nữa mở rộng. Mà

nguyên nhân hắn được lên báo lần này là do thành lập một quỹ, đặc biệt giúp đỡ

sinh viên nghèo khó, tên của nó chính là —— Tâm Du.

Kiều


pacman, rainbows, and roller s